Chương 4: Mối nguy hiểm

Sau khi gặp Đào Ngọc, Bùi Lạc theo cô ấy đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Hạ Nguyên.

Trên đường đi, biểu tình của Bùi Lạc hiển nhiên không vui, một mặt là bởi vì miếng dán ngực không vừa vặn, mặt khác cô cảm thấy bụng có chút đau.

"Có việc gì không, Lạc Lạc, cậu đưa mình tiến vào liền có thể rời đi rồi, chịu đựng một chút nhé."

Đào Ngọc hoàn toàn không muốn từ bỏ cơ hội này, ôm Bùi Lạc tỏ vẻ vô cùng giả vờ đáng thương.

"Không sao, mình thật sự không muốn về nhà."

Bùi Lạc lại kéo mép quần áo của mình, trong tâm trí cô toàn là gương mặt thiếu đánh của Bùi Hoài.

Nói đi là đi, nói về là về.

Cô cũng không thèm quản Bùi Hoài.

Đào Ngọc không chú ý đến vẻ mặt của Bùi Lạc có điều gì đó không ổn, giống như Bùi Lạc cũng không biết tại sao mình đối với vấn đề này lại quan tâm đến như vậy.

Cuối cùng cả hai cũng đến đích, nơi tổ chức tiệc sinh nhật là câu lạc bộ giải trí lớn nhất thành phố A.

Những người có thể đến nơi này đều là người giàu có hoặc quyền quý, Hạ Nguyên biết Bùi Lạc sẽ đến nên đã sớm chờ ở cửa.

Khi Bùi Lạc vẫn đang tìm kiếm anh, ánh mắt của anh đã rơi trên người Bùi Lạc.

Hạ Nguyên đã để ý đến Bùi Lạc từ khi còn học sơ trung.

Không chỉ vì dáng người yêu kiều hơn người của cô mà còn vì luồng mềm mại trên ngực.

Nếu không phải anh ngày thường gặp qua quá nhiều nữ nhân tầm thường thì nhất định nhìn không ra Bùi lạc chính là khối kim vàng nạm ngọc.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của anh, vì vậy anh muốn một điều gì đó khác biệt.

Đầu vai mượt mà giống như thượng đẳng dương chi ngọc khiến lúc tiến tới chào hỏi, Hạ Nguyên không nhịn được mà đặt tay lên đó.

"Bùi Lạc, cậu nóng sao?"

"Một chút..."

Cô đáp lại, nhưng lại cảm thấy cánh tay đặt trên vai khiến mình không thoải mái.

Vừa định bắt anh buông ra thì Hạ Nguyên từng bước một rút tay về.

Có vẻ như hành động vừa rồi thực sự chỉ là vô tình.

Đào Ngọc cẩn thận quan sát cảnh này, cô chen vào giữa Bùi Lạc và Hạ Nguyên mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Mọi chuyện vẫn như thường lệ, Bùi Lạc ngoan ngoãn ngồi trong góc chờ Đào Ngọc.

Cô đang đếm thời gian, đến tám giờ sẽ rời.

Trong lúc ngồi gϊếŧ thời gian, Hạ Nguyên có đưa cho cô một ly đồ uống sặc sỡ, nói rằng đó là một loại cocktail có nồng độ thấp, uống sẽ không say.

Bùi Lạc ngày thường vẫn có thể uống một chút bia, cho nên cô cũng không quá để ý, sau khi nhấp một ngụm, là trà xanh có vị nồng, đúng hương vị cô yêu thích.

Không cảm giác được chút men say nào, bất tri bất giác, Bùi Hạ tham lam uống thêm hai ly.

Sau ba cốc, bụng cô liền nóng như lửa đốt.

Hôm nay Bùi Lạc vốn đã cảm thấy khó chịu bởi bà dì đáng ghét có vẻ sắp tới, lại thêm vị trí của miếng dán ngực không thích hợp khiến cô bất giác sinh ra chút bực bội.

Trên người cô đang mặc một chiếc váy kín, trừ phi đem nó cởi ra hoàn toàn, bằng không cô căn bản không có biện pháp điều chỉnh.

Cuối cùng, lúc tám giờ, lý trí còn lại của Bùi Lạc nói với cô rằng cô có thể rời đi.

Cô kéo Đào Ngọc sang một bên, muốn nói với cô ấy rằng sẽ rời đi, nhưng đáng tiếc ánh mắt của cô ấy vẫn luôn dõi theo Hạ Nguyên, chỉ tùy tiện nói qua loa với cô vài câu.

Đám người Hạ Nguyên đang chơi bài ở đằng kia, đám đông ồn ào náo nhiệt, cười nói qua lại.

Lúc này là thời điểm tốt nhất để chuồn đi, sẽ không có người chú ý tới người đứng trong góc như cô.

Thời điểm Bùi Lạc đứng lên, thân thể cô có chút lung lay, cô miễn cưỡng mới có thể mở được cảnh cửa ra.

Tiếc là cô chưa kịp đứng vững thì đã bị ai đó nắm lấy tay cô, kéo cô rơi vào vòng tay quen thuộc.