Chương 26-1: Hoàng hôn trong thang máy

Sau khi tiễn cha con Tống gia, Phó Ý Hành trở nên tỉnh táo hoàn toàn .. Tống Vân Bối đúng là một cô gái rất đặc biệt, trên người có một loại phong thái hấp dẫn khó hiểu, loại này không chỉ tồn tại ở bên ngoài cùng với tính cách, mà là một loại phong thái giống như đã có từ nhỏ.

Phó Ý Hành cảm thấy loại phong độ này chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, nhưng lại cực kỳ quen thuộc, y đã nghe qua hơn trăm lần từ trong lời nói của Mạc Tu Hữu.

Trên đường lái xe tới sân bay, y vẫn luôn để hồn vía ở trên mây làm suýt nữa xảy ra tai nạn giao thông. Cuối cùng mua một chiếc váy màu xanh sẫm trong cửa hàng của một thương hiệu nào đó mới dần dần bình tĩnh, kiểu dáng váy cực kỳ bảo thủ. Sâu trong nội tâm y cảm thấy Tang Mộc mặc bộ quần áo này vào sẽ rất giống Tống Vân Bối.

Cuối cùng cũng đến sân bay, trước tiên Phó Ý Hành gọi điện thoại cho Phó Tu Trúc, đối phương nói: "Máy định vị của Tang Mộc bị ném lên xe của chú Phó...... bây giờ cháu sẽ kiểm tra camera.”

Phó Ý Hành dừng một chút, nhìn quần áo mình vừa mua nói:

“Đến cửa hàng quần áo gần đó xem sao? Tôi cũng không thể để Tang Mộc mặc như vậy lên máy bay được.”

Phó Tu Trúc nói:

"Thính Tuyết đi tìm rồi, không bằng ba đi tìm đi tìm em ấy trước đi. Ngoài ra, con vừa bảo đội an ninh Phó gia tới, thật xin lỗi.”

Ngoại trừ Tang Mộc ra thì y rất rộng lượng đối với những đứa con còn lại:

"Không sao, con không nhắc thì ta cũng quên mất”

Phó Ý Hành vội vàng cúp điện thoại, ổn định lại tâm tình thử gọi cho Phó Hàm Chương, nhưng mà đối phương nhận được…”

Phó Thính Tuyết ở bên kia tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả, đội bảo vệ cũng không hiểu ra sao, bọn họ nhận được thông báo tìm một đứa trẻ mười mấy tuổi ở khu vực gần sân bay, nhưng miêu tả đặc thù mục tiêu chỉ có mấy chữ khiến người ta không thể hiểu được — cậu ấy rất đẹp, một nét đẹp phi giới tính, bất luận là nam hay nữ cũng cảm thấy bị mê hoặc.

Lưu lượng người ở sân bay một ngày phải dựa vào miêu tả không rõ ràng này mới có thể tìm được mới là kỳ quái, đến cuối cùng vị thiếu gia kia ở bộ đàm dùng lời nói gần như tức giận nói: "Ở trong đám người tìm một đứa nhóc cũng không tìm được.”

Mấy giờ kế tiếp, đội ngũ nguyên bản có thể chinh phục thói quen chiến đấu, kỷ luật nghiêm minh ở sân bay lớn như vậy chạy tán loạn như một con ruồi không đầu, từng người trên vai đeo huy chương Phó thị sáng loáng, nhân viên an ninh sân bay nhìn thấy còn phải nén giận hỗ trợ mở đường.

Một người trẻ tuổi mới vừa được gọi vào đội an ninh Phó thị tránh đi, trốn vào cầu thang, ngồi trên nền gạch men lạnh lẽo, rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm nghỉ ngơi một hồi.

Con mẹ nó, cái gì gọi là không nên xuất hiện ở chỗ này, tôi chắc chắn phải xuất hiện ở chỗ này!

Người thanh niên đưa tay lau mồ hôi nóng trên trán, cúi đầu lại nhìn thấy bóng dáng ánh mặt trời khúc xạ trên sàn nhà, tinh tế mà nhu nhược. Người đó đột nhiên quay đầu lại nhìn, lúc ấy đang là mặt trời lặn, trong màu cam đỏ mỏng bọc lấy màu xanh dương, giống như nước khi trướng lên.

Đứa nhỏ kia ngồi ở trên bậc thang, hai tay ôm chân cuộn tròn cùng một chỗ, trên người nó chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, màu da phiếm chất sứ trắng lạnh, ở trong cầu thang hoàng hôn chiếu xuống rực rỡ tới cực điểm, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, một đôi mắt có loại cảm giác giọt sương ngưng hoa ở trên lá tuyết tùng tỏa ra một đạo ánh sáng trong suốt, nhưng rõ ràng trong mắt nó vốc đầy nước mắt.

Là cậu, đẹp đến vượt qua giới tính, là người không nên xuất hiện ở chỗ này nhất. Cậu không phải là không nên xuất hiện ở chỗ này, mà không nên xuất hiện ở thế gian này.

“Đừng, đừng bắt tôi về… Tôi sợ lắm.”

Thanh âm của cậu không thanh ngọt như người trẻ tuổi tưởng tượng mà là khàn khàn mềm mại, mang theo ý tứ cẩn thận từng li từng tí. Cậu hẳn là rất sợ bị chính mình từ chối lời thỉnh cầu của cậu.

Người trẻ tuổi nghĩ có chút mềm lòng, nếu buông tha cho đứa trẻ này, toàn bộ đội an ninh bọn họ đều phải bị xử phạt. Cuối cùng người trẻ tuổi vẫn lựa chọn lợi ích là trên hết, vừa chạy lên vừa thông báo cho đồng nghiệp của mình.