Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Mỹ Nhân Không Muốn Làm Vạn Nhân Mê

Chương 14: Uy hϊếp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên ngoài, vì Bùi Thịnh không trả lời suốt một lúc lâu, Cố Đinh có vẻ lo lắng. Bà lại gõ cửa lần nữa.

“Bùi Thịnh?”

Bùi Vãn Lộc càng thêm luống cuống, khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng, cảm thấy mọi chuyện quá kỳ quái.

Cậu, cậu không hề làm loại chuyện đó.

“Hửm?”

Đôi mắt của Bùi Thịnh hơi hếch lên, ánh nhìn đen trầm đầy vẻ không kiên nhẫn nhưng cũng mang theo một chút trêu đùa.

Cả người Bùi Vãn Lộc bị ép chặt dưới thân hình cao lớn của Bùi Thịnh. Vì Bùi Thịnh cao hơn cậu, nên cậu chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, đôi mí mắt hồng nhạt, giống như là không chịu nổi sự trêu đùa này.

Bùi Thịnh:

“Không muốn nói sao? Hay không dám nói? Hay ngươi muốn để Cố nữ sĩ hiểu lầm chuyện gì? Vài chữ này đối với ngươi khó nói đến vậy sao?”

Bên ngoài, giọng nói của Cố Đinh càng lúc càng khẩn trương, âm điệu càng lúc càng lo lắng.

Như thể giây tiếp theo, Cố Đinh sẽ phá cửa bước vào và phát hiện ra cậu ở trong phòng của Bùi Thịnh, bị anh khống chế như vậy.

Sau đó bà sẽ chứng thực sự tình giữa họ, nhận định rằng cậu và Bùi Thịnh đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Cảm giác thẹn thùng mãnh liệt lượn lờ trong lòng. Bùi Vãn Lộc vài lần định mở miệng nói với Bùi Thịnh nhưng vì cảm thấy quá xấu hổ nên lại ngậm chặt miệng.

Suốt 18 năm qua, Bùi Vãn Lộc chưa từng nghe ai nói về yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, chứ đừng nói đến chuyện tự mình thốt ra những lời ấy.

Đôi môi nhỏ khẽ mở rồi lại khép lại, má trắng nõn ửng lên sắc hồng nhạt. Bùi Vãn Lộc không biết phải làm sao, sự xấu hổ đã lên đến cực điểm.

Mấy từ này, với Bùi Vãn Lộc mà nói, thật sự khó mà thốt ra khỏi miệng sao?

Đời trước, Bùi Vãn Lộc cái gì cũng nói được kia mà.

"Ca ca, ngươi đừng như vậy... được không?"

Không biết từ khi nào, Bùi Vãn Lộc đã nắm chặt tay áo Bùi Thịnh, như níu lấy cọng rơm cuối cùng. Giọng nói nghẹn ngào, quẫn bách, đứt quãng, khiến người khác như bị gãi vào trong lòng, cảm giác có chút ngứa ngứa.

Bùi Thịnh nhấc mí mắt, giọng nói lạnh lùng vang lên, "Bùi Vãn Lộc, ngươi bảo ta không cần làm vậy, ta liền không làm sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai?"

"Ngươi nghĩ ngoài việc lặp lại những lời nói vừa rồi, ngươi còn có lựa chọn nào khác? Ngươi cảm thấy..."

Nói đến đây, Bùi Thịnh dừng lại một chút, nhưng rất nhanh liền hỏi tiếp, "Ngươi còn có thể rời khỏi phòng này bằng cách nào?"

Bên ngoài âm thanh càng lúc càng hỗn loạn. Không chỉ có tiếng của Cố Đinh mà còn có những tiếng người khác.

Những tiếng ồn đó giống như tín hiệu điện thoại yếu, âm thanh truyền đến bị đứt quãng, mơ hồ như qua một lớp màng nhĩ, nhưng ngươi vẫn biết rằng âm thanh ấy đang rất gần.

Bùi Vãn Lộc cúi đầu nhìn mình, mặc bộ áo ngủ đứng trong phòng Bùi Thịnh. Thật giống như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Người bên ngoài nhìn vào chắc cũng sẽ nghĩ như vậy.

Bùi Vãn Lộc nắm chặt lấy quần áo của Bùi Thịnh, hốt hoảng cắn môi, rốt cuộc cũng thốt ra, "Ta... không có cùng ca ca yêu đương vụиɠ ŧяộʍ."

Ánh mắt Bùi Thịnh hơi tối lại, nhìn vào Bùi Vãn Lộc trước mắt, đôi môi cắn chặt, đầu cúi thấp, quẫn bách đến mức tai cũng đỏ bừng như máu.

"Cùm cụp."

Chỉ một tiếng như vậy, Bùi Vãn Lộc ngước mắt lên, đôi mắt phóng đại, hốc mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng lắc đầu như thể muốn ngăn chặn chuyện không mong muốn xảy ra.

Bùi Thịnh đứng trước cửa, nhìn Bùi Vãn Lộc rồi kéo mạnh cánh cửa ra.

Bùi Vãn Lộc cảm thấy như tim mình rơi xuống đáy cốc. Cậu không nên tin tưởng Bùi Thịnh, người chỉ muốn nhìn thấy cậu bị quẫn bách, căn bản sẽ không giúp cậu.

Chỉ nghe tiếng “phanh” một cái, cửa đóng lại. Khi Bùi Vãn Lộc ngẩng đầu lên, không thấy ai vào phòng, Bùi Thịnh cũng không còn trong phòng nữa.

Ngoài cửa, Bùi Thịnh nhìn Cố Đinh, khẽ mở miệng, "Đêm qua làm việc muộn, ta đi đến công ty trước."

Nói xong, Bùi Thịnh liền bước xuống lầu.

Câu nói đột ngột vang lên khiến Cố Đinh hiểu ra rằng Bùi Thịnh đang giải thích lý do không trả lời nàng.

Bùi Thịnh rất ít khi nói chuyện với nàng, lại càng ít khi giải thích điều gì.

Cố Đinh trong chốc lát không kịp phản ứng, nhưng khi nhận ra, nàng cười nhẹ, "Được rồi, mọi người không còn chuyện gì ở đây nữa, xuống lầu đi. Ta đi xem Lộc Lộc."

Bùi Vãn Lộc: "!"

Hơi thở vừa bình ổn của Bùi Vãn Lộc lập tức bị kéo lên tận cổ họng.

Hay là, nên đi ra ngoài thú nhận thôi. Bùi Vãn Lộc đặt tay lên nắm cửa, trong đầu đầy tuyệt vọng.

Nếu Cố Đinh gõ cửa phòng mà không có ai ra mở cửa, chuyện vừa rồi chắc sẽ tái diễn.

Ngay lúc Bùi Vãn Lộc đang định xoay nắm cửa, đột nhiên nghe thấy giọng trầm thấp của nam nhân vang lên.

"Ta không tìm thấy bút máy, hôm qua ngươi có thấy nó không?"

Cố Đinh ngạc nhiên, buông tay khỏi nắm cửa phòng của Bùi Vãn Lộc. Đây là lần đầu tiên Bùi Thịnh tìm nàng để hỏi về đồ vật bị mất.

Bùi Thịnh luôn làm mọi thứ rất chỉn chu, trước đây nàng chưa bao giờ có cơ hội giúp hắn tìm đồ vật.

Cố Đinh bước đến gần Bùi Thịnh, "Bút máy không thấy? Để ta cùng ngươi đi xuống dưới tìm, tìm xong rồi lên xem Lộc Lộc."

"Ân."
« Chương TrướcChương Tiếp »