Chương 2

Cảm nhận cơ thể mình đang tự di chuyển để đâm đầu vào tường, Bùi Vãn Lộc không khỏi hoang mang.

Không phải chứ, tại sao lại phải đâm? Sống thoải mái không tốt hơn sao?

Và hơn nữa, ai lại để người khác tự sát ngay trước mặt mình mà không ngăn cản? Dù sao thì đó cũng là mạng người mà.

Bùi Vãn Lộc lúc này không biết nên mắng nguyên chủ hay mắng Bùi Thịnh vì để cậu tự sát.

Đâm đầu vào tường sẽ rất đau, không chỉ đau mà còn chảy nhiều máu.

Nếu như đâm đầu vào tường mà không chết ngay lập tức, mà Bùi Thịnh vẫn thờ ơ, cậu sẽ chết vì mất máu quá nhiều, cơn đau sẽ dần lan ra khắp cơ thể, khiến cậu ước gì mình chết ngay lập tức còn hơn.

Đây là cảm giác mà cậu đã từng trải qua trước khi xuyên vào đây, chỉ là lần đó, cậu bị người ta cố ý đâm chết.

Bùi Vãn Lộc càng lúc càng muốn khóc, cậu không thể hiểu được vì sao mình vừa mới sống lại mà đã phải đối mặt với cái chết tương tự.

Quá đau đớn, cậu không muốn chết như vậy, thật khó khăn mới sống lại, cậu không muốn chết.

Ông nội từng nói với cậu rằng, còn sống là còn hy vọng.

Khát vọng sống mạnh mẽ cùng với ý nghĩ chống lại cốt truyện đột nhiên bùng lên, khi nước mắt trong mắt Bùi Vãn Lộc không ngừng tuôn rơi, cậu liền đưa tay chống vào tường.

Phanh!

Một tiếng vang trầm đυ.c, cơn đau lan tỏa từ nơi đầu va chạm vào tường, khiến thần kinh của cậu chết lặng, cơn đau lan ra toàn bộ não bộ.

Bùi Vãn Lộc cảm thấy đầu mình đau nhức, vì va chạm quá mạnh, dù cậu đã dùng tay chống vào tường, nhưng lực phản lại vẫn đẩy cậu ngã về phía sau, khiến đầu của cậu bị đập mạnh vào góc bàn.

Đau đến chết.

Bùi Vãn Lộc ngồi dựa vào góc bàn, nước mắt không ngừng tuôn trào, làm ướt khuôn mặt trắng nõn, đôi môi mềm mại đỏ thắm giờ đã chuyển sang tái nhợt vì đau đớn.

Cơn đau khiến cơ thể Bùi Vãn Lộc run lên nhè nhẹ, tựa như một con mèo con bị thương, bất lực và đáng thương.

Khóc đến mức đáng thương vô cùng.

Bùi Thịnh vẫn lạnh lùng đứng nhìn.

Xem ra, kiếp trước hắn không nên ngăn cản Bùi Vãn Lộc, dù hắn không can thiệp, Bùi Vãn Lộc cũng sẽ không chết.

Một người như Bùi Vãn Lộc, chỉ biết uy hϊếp và dùng những thủ đoạn thấp hèn để hãm hại người khác, sao có thể dễ dàng chết đi?

Xem hết màn diễn của Bùi Vãn Lộc, Bùi Thịnh lại chuẩn bị rời đi.

Bùi Vãn Lộc vẫn chưa nhận thức được rằng cậu đã nắm quyền kiểm soát cơ thể này, theo phản xạ, cậu liền đưa tay sờ lên chỗ đau, cảm giác ướŧ áŧ làm cậu có chút lạnh trong lòng.

Khi nhìn thấy vết máu trên tay, Bùi Vãn Lộc không kìm được nữa, "Oa" một tiếng khóc òa lên.

Vừa đến cửa, Bùi Thịnh bị tiếng khóc kinh thiên động địa của Bùi Vãn Lộc làm dừng bước.

"Nhiều máu quá, ta sắp chết..."

Bùi Thịnh quay người lại, nghe thấy Bùi Vãn Lộc lên tiếng trách móc.

"Sao ngươi có thể như vậy... Ô... Ta đâm đầu ngươi không thể cản ta một chút sao..."

Bùi Vãn Lộc vừa khóc vừa thở hổn hển, dường như đã chịu cực đại ủy khuất.

Rõ ràng cậu là người chủ động đâm đầu vào tường, chủ động tìm cái chết, vậy mà giờ lại đổ hết lỗi lên đầu Bùi Thịnh.

Cộp cộp cộp.

Tiếng giày da đạp lên sàn nhà vang lên rồi dừng lại.

Bùi Thịnh nắm lấy cằm Bùi Vãn Lộc, thiếu niên khẽ hé miệng, nước mắt làm ướt lông mi, đôi lông mi ướŧ áŧ vì quá đau đớn mà không ngừng run rẩy.

Có lẽ vì đã dùng tay lau qua đôi mắt, đôi mắt đỏ hoe của cậu nhiễm vài vết máu, tuyết trắng và đỏ tươi hòa quyện, tạo nên vẻ đẹp lộng lẫy nhưng yếu ớt.

Bùi Thịnh nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo hạ thấp, "Ngươi lặp lại lần nữa."

Vừa bị Bùi Thịnh nắm cằm, tiếng khóc của Bùi Vãn Lộc lập tức thu liễm đi nhiều.

Bùi Vãn Lộc hít hít mũi, nhìn Bùi Thịnh đầy uất ức.

Rõ ràng cậu vừa mới xuyên qua thế giới này, mọi hành động của nguyên chủ đâu phải là do cậu làm, nhưng tại sao Bùi Thịnh lại hung dữ với cậu đến vậy?

Khi còn sống với gia đình, cậu chưa bao giờ phải chịu sự uất ức như thế này, chưa từng bị ai hung dữ hay chất vấn như vậy.

Càng nghĩ, Bùi Vãn Lộc càng cảm thấy tủi thân, nước mắt lại lăn dài trên gò má.

Giây tiếp theo, Bùi Vãn Lộc bật khóc nức nở, "Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Không muốn kết hôn với ta thì không kết... Ta cũng chẳng muốn kết hôn với ngươi..."

"Ai thèm... Ngươi hung dữ như quỷ vậy."

Trong mắt Bùi Thịnh thoáng qua một tia ngạc nhiên. Hắn thật sự hung dữ đến mức đó sao? Có phải vì vậy mà cậu không muốn kết hôn với hắn?

Mặc dù những lời trách móc của Bùi Vãn Lộc chẳng chút kiêng dè, nhưng Bùi Thịnh lại cảm thấy chúng dễ nghe hơn trước kia. Cái dáng vẻ ủy khuất, giọng điệu như thể giận lắm nhưng thật ra chẳng có chút uy hϊếp nào.

Hắn cảm thấy Bùi Vãn Lộc của hiện tại không giống với người trong trí nhớ của hắn.

"Bị thương rồi sao? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?" Một giọng nữ run rẩy bất ngờ vang lên, phá vỡ không khí kỳ quái đang bao trùm.