Chương 5: Giám thị

Trong phòng Bùi Thịnh,

Nam nhân ngồi trước máy tính, mắt dán chặt vào màn hình, nơi hiển thị hình ảnh của Bùi Vãn Lộc và Cố Đinh.

Nhìn thấy trong màn hình, vật nhỏ rụt người lại, Bùi Thịnh khẽ cười nhạt, không cần phải đoán cũng biết giây tiếp theo Bùi Vãn Lộc sẽ giả vờ sợ hãi và nói vài câu với ý đồ đen tối.

Đây là điều mà Bùi Vãn Lộc rất giỏi.

Bùi Vãn Lộc nhỏ giọng, “Không phải ca ca đẩy con.”

Bùi Thịnh nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt nháy mắt trở nên sắc bén, Bùi Vãn Lộc này lại đang bày trò gì đây?

Hắn không ngờ Bùi Vãn Lộc lại nói như vậy, Bùi Thịnh nắm chặt tay vịn ghế, càng thêm xác định rằng vật nhỏ này chẳng hề mất trí nhớ.

Cố Đinh: “Con nói gì? Lộc Lộc, con vừa nói gì?”

Bùi Vãn Lộc khẽ run rẩy, đôi lông mi dài cong vυ"t nhẹ nhàng rung, đôi môi hồng nhỏ nhắn mấp máy, “Mẹ ơi, con nói không phải ca ca đẩy con.”

Cố Đinh do dự trong giây lát, lông mày khẽ nhíu lại, “Lộc Lộc, con không phải nói không nhớ được chuyện trước kia sao? Sao con biết không phải ca ca đẩy con?”

Bùi Vãn Lộc sững người, không ổn rồi, lo sợ bị oan uổng mà quên mất mình đang giả vờ mất trí nhớ.

Đôi mắt đẹp của Bùi Vãn Lộc khẽ đảo, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại như thể không hiểu họ đang nói gì.

“Cái đó... Mẹ…con…”

Ngốc nghếch, quá ngốc nghếch.

Ngay cả nói dối cũng không biết cách, lời nói đầu đuôi không ăn nhập gì với nhau.

Mới vừa nói dối đó mà giây tiếp theo đã bị lật tẩy.

Bùi Thịnh vô thức gõ ngón tay lên bàn, hoàn toàn không nhận ra rằng ánh mắt mình khi nhìn Bùi Vãn Lộc trở nên nghiêm túc hơn trước kia.

Cố Đinh: “Lộc Lộc, có phải con…”

Cố Đinh dừng lại, bà không dám nghĩ tiếp, thậm chí không muốn nghe tiếp, sợ rằng sẽ nghe thấy điều mà bà không muốn nghe.

Lớn lên trong gia đình quyền quý, bà biết rõ những cuộc đấu đá trong hào môn có thể tàn nhẫn đến mức nào. Ngay cả giữa anh chị em ruột thịt cũng có thể tồn tại những mưu mô đáng sợ.

Huống chi, Bùi Vãn Lộc và Bùi Thịnh không phải anh em ruột thịt.

Bùi Vãn Lộc nhẹ nhàng thốt lên, "Con mơ hồ nhớ rõ, con là chính mình trượt chân té đυ.ng vào đầu."

Dường như đang cố tìm một lý do thuyết phục, Bùi Vãn Lộc cảm thấy lúng túng. Đầu óc cậu không nhanh nhạy lắm, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra một câu trả lời mập mờ như vậy.

Cậu lo lắng rằng Cố Đinh có thể không tin tưởng, bởi nếu bà không tin, bà sẽ nghĩ rằng cậu đang cố gắng hãm hại Bùi Thịnh.

Trên thực tế, nguyên chủ của thân thể này thực sự muốn làm điều đó.

Bùi Vãn Lộc càng thêm căng thẳng, đôi tay nhỏ bé của cậu lại không ngừng di chuyển trong không trung, giọng nói ngày càng yếu ớt, "Chỉ là cái loại phù quang lược ảnh trong trí nhớ thôi, con cũng không rõ lắm, chỉ nhớ được chút này."

Bùi Vãn Lộc cảm thấy bối rối, cuối cùng chỉ lặp đi lặp lại, "Ca ca không có đẩy con, thực sự không có."

Cố Đinh lắng nghe và dần thả lỏng. Cách Bùi Vãn Lộc nói chuyện không giống như đang nói dối, hơn nữa nếu hắn thực sự muốn hãm hại Bùi Thịnh, cậu đã chẳng cần phải nói thêm gì, càng không cần giải thích cho Bùi Thịnh.

Cố Đinh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Bùi Vãn Lộc, "Được rồi, mẹ tin con. Đừng lo lắng quá."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vãn Lộc do căng thẳng mà đã đẫm mồ hôi, đôi má trắng nõn của cậu cũng đã ửng hồng.

Bùi Vãn Lộc nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.

Cố Đinh lại cảm thấy trong lòng dịu dàng hơn bao giờ hết, không thể tưởng tượng rằng một đứa trẻ ngoan ngoãn như Bùi Vãn Lộc lại có thể nói dối.

Đối với bà, cậu không khác gì một bảo bối nhỏ.

"Vậy Lộc Lộc, con cảm thấy thế nào về ca ca bây giờ? Con có còn thích ca ca không?"

Bùi Vãn Lộc giật mình, tâm trạng căng thẳng như dây đàn bị kéo căng hết mức. Thích Bùi Thịnh? Điều đó chẳng khác nào muốn chuốc lấy họa vào thân!

Bùi Thịnh thực sự rất đáng sợ, dù không phải là kẻ phản diện, nhưng hắn lại còn đáng sợ hơn cả kẻ phản diện.

Ánh mắt Bùi Thịnh bất giác dừng lại trên màn hình.

Bùi Vãn Lộc nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói của hắn trở nên mềm mỏng hơn, "Ca ca rất hung dữ, con không dám thích ca ca."

Thực sự quá đáng sợ, Bùi Thịnh không chỉ có tính cách khắc nghiệt mà còn có thể gϊếŧ người.

Cậu thực sự sợ hãi Bùi Thịnh.