Chương 10

Tô Thiều Đường nhất thời không muốn nghĩ tới chuyện này, nàng đành ném nó ném ra sau đầu.

Chạng vạng tối, nàng làm lơ dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lạc Thu cùng Lạc Xuân, qua loa dùng bữa tối.

Trước khi lên giường, Tô Thiều Đường soi gương đồng sờ sờ gò má.

Nàng lại thở dài, nói với hệ thống: “Ngươi có thể biến thành một cái gương không?”

Qua tấm gương đồng này, nàng căn bản không nhìn thấy rõ khuôn mặt mình, vô cùng mờ ảo, chỉ có thể lờ mờ xem đại khái bộ dáng.

Màn hình hệ thống rất nhanh liền biến thành một tấm gương trong suốt dị thường, cân nhắc chu đáo biến thành dáng vẻ của tấm gương đồng, như vậy, khi Tô Thiều Đường soi gương, người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Lúc này, rốt cuộc là Tô Thiều Đường cũng nhìn rõ diện mạo chính mình.

Nguyên thân cùng bản thân mình có bảy phần giống nhau, chỉ là so với trước khi xuyên thư trông trẻ tuổi hơn rất nhiều, khuôn mặt tràn đầy sức sống, căn bản không cần bôi son trét vấn gì cũng có thể chiến thắng nhiều nhan sắc, nếu là ở hiện đại, tuổi của nguyên thân chắc là còn đang học cao trung, cứ như vậy, được tất cả mọi người trong nhà yêu thương mà không cần lo chuyện lấy chồng.

Nơi này nữ tử mười sáu tuổi là tính cập kê, lúc 11 12 tuổi có thể là sẽ bắt đầu tìm đối tượng, nguyên thân chính là qua năm cập kê ấy cùng Hầu phủ định ra hôn ước, năm 17 tuổi liền gả vào hầu phủ, nửa năm nữa, nguyên thân mới được 18 tuổi.

Tô Thiều Đường nhỏ giọng hừ một tiếng, nói cái gì đó.

Lạc Thu không nghe rõ, nghi hoặc liếc nhìn phu nhân, nhưng hệ thống lại nghe rất rõ, ký chủ nhỏ giọng lẩm bẩm hai chữ: Cầm thú!

Thấy phu nhân muốn đi rửa mặt, Lạc Xuân vội hỏi:

“Phu nhân, có cần phải nô tỳ phái người đi tới tiền viện hỏi một chút xem đêm nay Hầu gia có muốn tới đây hay không không ạ?"

Ngày mai Hầu gia phải rời kinh, trong lòng Lạc Xuân đương nhiên hy vọng phu nhân có thể nắm chặt khoảng thời gian này cùng Hầu gia bồi dưỡng tình cảm.

Tô Thiều Đường vẫn còn đang soi gương, đầu cũng chưa ngẩng lên, dứt khoát cự tuyệt:

“Không cần.”

Tô Thiều Đường đối với chuyện dáng vẻ nguyên thân lớn lên rất giống mình còn đang vô cùng nghi hoặc, nào có tâm tình mà suy nghĩ tới nam chính?

Nàng thu hồi mắt, liếc nhìn sắc trời bên ngoài đang tối dần, khẽ cau đôi lông mày mỏng tinh tế, ngẩng đầu hỏi: “Thời gian không còn sớm, đã chuẩn bị nước chưa?”

Dù là trước khi xuyên thư, Tô Thiều Đường cũng sẽ không ngủ muộn, hiện tại lại không có những thứ mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ kia, Tô Thiều Đường càng không dám ngủ trễ.

Thức đêm chính là điều tối kỵ nhất trong việc bảo dưỡng làn da.

Lạc Xuân tuân thủ bổn phận nô tỳ của mình, chưa từng có quá nhiều can thiệp vào quyết định của chủ tử:

“Đã bị tốt, để nô tỳ đỡ phu nhân đi vào.”

Trong thùng tắm rắc rất nhiều cánh hoa khô, là hoa lan, mùi hương không đến mức quá nồng đậm, gội đầu là dùng bồ kết, có một cỗ hương vị nhàn nhạt, không phải mùi thơm nhưng cũng không khó ngửi, Tô Thiều Đường ngẩng cái cổ thon dài của mình lên, tùy ý để đám người Lạc Thu hầu hạ. Lúc này nàng mới vừa có được phương pháp tinh luyện muối tinh, bây giờ đã lại bắt đầu nhớ tới dầu gội cùng sữa tắm.

Điều khiến Tô Thiều Đường kinh hỉ chính là, tơ lụa ở nơi này vô cùng mịn màng, tất cả đều được chế tác thủ công, hoa văn thêu trên đó sống động như thật, ngay cả một chiếc áσ ɭóŧ đơn giản cũng điểm một ít hoa văn. Chỉ choàng lên một cái áo đơn bạc, Tô Thiều Đường soi qua gương đồng đã thấy mình mang nét duyên dáng, cao quý của những người phụ nữ trong tranh thủy mặc cổ.

Tô Thiều Đường rất thích nhìn dáng vẻ ăn mặc tinh xảo của mình, mặt mày rốt cuộc cũng hiện lên một tia ý cười, khi nàng nằm xuống ngủ, tâm tình vẫn còn rất tốt.

Cùng lúc đó ở tiền viện.

Thẩm Ngọc Án vừa mới làm xong việc, liếc mắt nhìn đồng hồ cát trong thư phòng, gọi Tùng Tinh từ bên ngoài tiến vào:

“Phu nhân đã phái người tới sao?”

Trước đây, Tô Thiều Đường đều sẽ chờ hắn cùng dùng bữa tối, nếu hắn đến quá muộn, Tô Thiều Đường cũng sẽ phái người tới tiền viện thăm hỏi một tiếng, cho nên bây giờ Thẩm Ngọc Án mới hỏi người hầu như vậy.

Lúc hắn hỏi không có nghĩ gì nhiều, nhưng Tùng Tinh do dự một lúc, mới vò đầu nói:

“Hầu gia, Văn Thời Uyển vẫn luôn không có động tĩnh.”

Thẩm Ngọc Án ngẩng đầu, đuôi lông mày xẹt qua một tia ngoài ý muốn, giây lát, hắn lại hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”

“Giờ Tuất canh ba.”

Thẩm Ngọc Án trầm mặc, không nói nữa.

Ánh đèn trong thư phòng nhấp nháy, Thẩm Ngọc Án gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, không khỏi nhớ tới nước mắt trên mặt nữ tử ngày hôm qua cùng với thái độ của nàng có chút không thích hợp, hồi lâu sau, Thẩm Ngọc Án mới lạnh nhạt phân phó:

“Đi tra một chút! Xem hai ngày trước ta ở trong cung, trong phủ đã xảy ra chuyện gì.”

Hắn hoài nghi Tô Thiều Đường có phải là đã nghe thấy mấy lời đồn đãi vớ vẩn gì đó rồi không, nếu không rất khó giải thích vì sao Tô Thiều Đường lại có biến hóa lớn như vậy.