Chương 12

Bỗng nhiên ngừng lại, Thẩm Ngọc Án chợt nhớ tới mấy ngày nay Tô Thiều Đường có chút không thích hợp, đối với hắn ngày càng lạnh nhạt, đúng vậy, Thẩm Ngọc Án đã nhận ra, so với lúc trước, mấy ngày nay, rõ ràng là Tô Thiều Đường đối xử với hắn thật xa lánh, dường như hai người không phải là phu thê mà là hai người xa lạ.

Hắn rũ mắt nói thêm một câu:

"Để ý người bên dưới, đừng để phu nhân phải chịu bất kì một ấm ức nào."

Ngữ khí hắn bình tĩnh không mang theo cảm xúc gì nhưng quản gia cũng không dám không để tâm, trong lòng hiểu rõ, tuy rằng phu nhân cùng Hầu gia kết hôn mới được một tháng, nhưng Hầu gia cực kỳ coi trọng phu nhân.

Thường ngày, Hầu gia đâu phải là người sẽ quan tâm đến mấy việc nhỏ nhặt này?

Thẩm Ngọc Án đi rồi, Tô Thiều Đường cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

Không có Thẩm Ngọc Án, trong phủ liền chỉ có một vị chủ tử là nàng, nàng muốn làm gì thì làm không ai dám quản.

Nhưng thị nữ trong phòng nàng lại có chút lo lắng:

"Phu nhân làm như vậy liệu có khiến Hầu gia bất mãn với phu nhân không ạ?"

Tô Thiều Đường không thích thái độ này của người bên cạnh mình, phảng phất như giá trị cuộc sống của nàng chỉ được thể hiện ở việc liệu nàng có thể lấy lòng Thẩm Ngọc Án hay không, nàng không kiên nhẫn hỏi lại: "Vậy thì thế nào?"

Nếu không phải về sau trưởng công chúa gả cho An Bá hầu, An Bá hầu phủ đã sớm suy tàn, Thẩm Ngọc Án thân là nam chính trong nguyên văn, năng lực đương nhiên là phải bất phàm, nhưng hiện giờ mà nói, thứ mà An Bá hầu phủ có thể trông cậy vào chính là mối quan hệ với Thánh Thượng, nhưng bối cảnh của nàng cũng chẳng tầm thường, đặc biệt là nàng cùng Thẩm Ngọc Án lại là do thánh chỉ tứ hôn.

Dù là trong nguyên văn, Thẩm Ngọc Án muốn cưới Vân An Nhiên, trong đó có một chuyện khó giải quyết nhất chính là ly hôn cùng nguyên thân, là thánh chỉ tứ hôn, không phải Thẩm Ngọc Án muốn ly là ly được.

Đến nỗi hưu thê?

Thật coi là Định Quốc công phủ và thị lang phủ không tồn tại sao?

Ở trong nguyên văn, cuối cùng sau khi nguyên thân vì buồn bực không vui mà chết, Vân An Nhiên mới có thể cùng Thẩm Ngọc Án ở bên nhau.

Cho nên Tô Thiều Đường hoàn toàn chẳng cần phải lo lắng về chuyện Thẩm Ngọc Án có bất mãn hay không, dù sao nhiệm vụ của nàng là không để Thẩm Ngọc Án nuôi ngoại thất là được rồi.

**

Đúng lúc vào tháng 5, hương hoa đào thơm ngát, kể từ khi đến nơi này, đây là lần đầu tiên Tô Thiều Đường bước ra khỏi Văn Thời Uyển.

Bên ngoài Văn Thời Uyển chính là một dãy hành lang dài, rẽ quẹo bảy tám lần đi qua mấy cái cửa tròn, bước ra khỏi cái cửa tròn cuối cùng mới bắt gặp một hoa viên được xây từ đá, suối nước cùng đình hóng, trúc xanh bao quanh.

Cũng giống như trong trí nhớ nhưng Tô Thiều Đường tự mình đi một vòng mới biết Hầu phủ rốt cuộc lớn nhường nào.

Văn Thời Uyển là chủ viện, là nơi tốt nhất ở trong Hầu phủ.

Lông mày Tô Thiếu Đường khẽ nhíu, nàng thật sự rất khó chịu, nàng ghét không gian chật hẹp, giống như tòa phủ đệ này, ngay cả chỗ đứng cũng không có, nàng sợ là nếu ở lâu trong lòng sẽ buồn bực chết mất.

Không để ý đến vẻ mặt không rõ nguyên do của Lạc Xuân cùng Lạc Thu, sau khi đi dạo một vòng, Tô Thiều Đường mới trở về Văn Thời Uyển, nàng nói với Lạc Thu:

"Cái thôn trang ở vùng ngoại ô kia là ai đang quản lý?"

Lạc Thu kinh ngạc, sau khi phu nhân gả vào Hầu phủ liền rất ít hỏi han đến chuyện của thôn trang, nàng ta tuy có hơi khó hiểu trong lòng nhưng vẫn rất nhanh mà trả lời: "Phu nhân quên rồi sao ạ? Trước khi người gả vào Hầu phủ, lão phu nhân liền phái Chu Minh tới thôn trang."

Tô Thiều Đường ngây ngốc một lát mới phản ứng kịp, lão phu nhân trong lời Lạc Thu nói chính là mẫu thân của nguyên chủ.

Mẫu thân nguyên chủ là một người rất thông minh, bà ấy vốn chỉ là một thứ nữ nhưng lại có thể ở chung hòa hợp với đích nữ, gả vào phủ thị lang cũng là với thân phận vợ cả. Trong mắt của phụ thân nguyên chủ, bà ấy vẫn luôn là một vị hiền thê lương mẫu, giữa hai người có thể nói là quan hệ vợ chồng hòa hợp, cầm sắt hòa minh, tất cả các thϊếp thất cộng lại cũng sánh được với một phân lượng của bà ấy.