Chương 5: Em trai chó điên ghen bạo

“Không, không, A Chiêu, không phải đâu…” Cậu vội vàng xua tay giải thích, bước lên một bước nắm chặt lấy cổ tay Quý Chiêu: “Anh không phải có ý đó, thật sự xin lỗi, A Chiêu!"

“Không sao, em sẽ không bao giờ giận anh.” Quý Chiêu híp mắt, ngoan ngoãn ngẩng đầu, dang rộng cánh tay ôm lấy cậu: “Anh, anh để cho em ôm anh một chút đi.”

Khương Khương ngoan ngoãn để cho y ôm, trong lòng có chút áy náy, mình sao có thể xem Quý Chiêu như là Hoắc Thừa Vân được? Họ không giống nhau, Quý Chiêu là người đầu tiên thật lòng đối xử tốt với cậu.

Thấy người trong ngực nghe lời như vậy, làm cho Quý Chiêu phải cố gắng áp chế những suy nghĩ không đứng đắn trong lòng mình xuống, ánh mắt có chút điên cuồng hoang tưởng, nên sức ôm người trong lòng cũng đang ngày càng gia tăng. Khương Khương khó chịu nhúc nhích vài cái, lúc này Quý Chiêu mới phản ứng lại là mình phải buông lỏng cậu ra, nhưng y vẫn không buông tay, chỉ là vừa rồi lúc Khương Khương hơi giãy giụa, khiến cho quần áo trên người cậu thoáng bị làm lệch một chút, Quý Chiêu bất ngờ nhìn thấy những dấu vết chói mắt trên người cậu, thì mí mắt y co giật dữ dội.

Trong ngực y như có lửa đốt. Y cắn răng đè lại cánh tay Khương Khương nói: "Anh, trên cổ của anh, trên cổ đó là, đó là do ai làm ra vậy?! Là ai? Ai đã chạm vào người anh, hả?!"

Khương Khương bị ánh mắt của y dọa sợ, khuôn mặt lộ ra vẻ ngây thơ không rõ cậu tự sờ sờ cổ của mình: "Em nói cái gì? Cổ của anh bị sao à?"

Người em trai ngoan ngoãn giờ phút này như hoàn toàn biến thành một người khác, sắc mặt Quý Chiêu u ám, trong đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc gì, giống như là mặt biển xám đen tối không có ánh mặt trời, Khương Khương rụt người muốn trốn về phía sau: "A Chiêu? A Chiêu, em bị làm sao vậy?"

Vậy là anh trai không biết? Hôm qua y không có ở đây, vì bận phải ra ngoài làm chút chuyện, cho nên vết hôn này là ai làm ra? Anh trai sẽ không bao giờ lừa dối y... Huyệt thái dương của Quý Chiêu điên cuồng nhảy lên, như là muốn gϊếŧ người, chỉ cần y nghĩ đến là có một ai khác nữa đã chạm vào người anh trai mà y yêu, thì y chỉ muốn mang người đó ra băm vằm thành từng mảnh nhỏ.

Mạnh mẽ thở ra một hơi, Quý Chiêu miễn cưỡng làm cho mình tỉnh táo lại, y không thể hù dọa Khương Khương như vậy được nên nói: "À, không có gì đâu anh, là em muốn hù anh chút thôi, trên cổ anh có một vết sưng do bị côn trùng cắn ấy mà."

Khương Khương nghi hoặc nhìn Quý Chiêu, nhưng lớp mặt nạ giả bộ của y quá thành thật, nên cậu cũng vô thức tin theo: "Thật, thật sao?"

"Tất nhiên là thật rồi, chẳng lẽ anh không tin tưởng em sao?"

"Dĩ nhiên là anh tin tưởng em rồi, lúc nãy em hù anh sợ muốn chết." Khương Khương thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu của cậu mềm mại làm nũng, tràn đầy cảm giác tin tưởng. Đầu ngón tay của Quý Chiêu run lên, y ngập ngừng dò hỏi: "Xin lỗi anh, sau này em sẽ không làm như vậy nữa, chỉ là, ngày hôm qua anh có gặp người nào kỳ lạ không?"

Sắc mặt Khương Khương khẽ thay đổi, mím môi nhìn Quý Chiêu, giống như sợ hãi mà trốn vào trong ngực y: "A Chiêu, hôm qua anh ăn trộm đồ vật bị anh trai phát hiện."

"Anh trai? Ý anh là Hoắc Thừa Vân?"

"Ừm... A Chiêu, khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này? Anh không muốn sống ở đây nữa." Cậu chớp chớp đôi mi mềm mại, toàn bộ vẻ mặt đều lộ vẻ mơ hồ yếu đuối, trong lòng Quý Chiêu lập tức mềm nhũn, toàn bộ trái tim đều bị giọng nói ngọt ngào của Khương Khương lấp đầy, anh trai của y, muốn ở cùng một chỗ với y, muốn cùng y rời khỏi nơi này...

Quý Chiêu chậm rãi hôn lên đuôi tóc của cậu, cọ sát vào vành tai, Khương Khương không để ý mà chỉ hơi nhúc nhích đầu. Trong cổ họng Quý Chiêu tràn ra một tiếng cười khẽ: "Anh, đợi em, đợi em, rất nhanh, ngày đó sẽ đến nhanh thôi, hãy tin tưởng em có được không? Đến lúc đó em sẽ dẫn anh rời khỏi nơi này, đến nơi mà anh thích, rồi hai chúng ta sẽ ở cùng với nhau, chỉ có hai người chúng ta thôi, được không?

“Được, anh tin tưởng em, A Chiêu.” Giọng mũi của Khương Khương mềm nhũn, nhẹ nhàng dùng chóp mũi ma sát vào cằm Quý Chiêu, đây là hành động vô ý thức, cậu cũng không thể cảm nhận được ý nghĩa chân chính của hành vi này, chỉ là theo bản năng muốn thân cận với người thân duy nhất này của mình.