Chương 8: Tiệc

Kể từ ngày hôm đó sau khi Khương Khương làm chuyện như vậy với Quý Chiêu, cậu luôn cảm thấy trong lòng mình rất kỳ lạ, nên theo bản năng muốn trốn thoát, buổi tối cậu đều khóa cửa phòng lại, không cho Quý Chiêu vào.

"Anh, Khương Khương, anh mở cửa được không? Em hứa, em hứa sẽ không như vậy nữa, anh, anh ơi~" Quý Chiêu làm nũng kêu gọi, nếu là bình thường thì có lẽ cậu đã sớm mềm lòng đi ra mở cửa.

Nhưng bây giờ trong đầu Khương Khương chỉ toàn là những lời mà Quý Chiêu đã nói bên tai cậu vào ngày hôm đó, còn có nụ hôn lưỡi say đắm của hai người, nghĩ đến việc mình dâʍ đãиɠ cùng em trai làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy, thì da đầu cậu cảm thấy tê dại, cả người đều như có một loại tội ác quẩn quanh.

"Em đi đi, A Chiêu, chúng ta không cần phải ngủ chung nữa, anh buồn ngủ quá, nên là anh đi ngủ trước đây, em cũng mau trở về phòng của mình đi, ngủ ngon." Khương Khương giống như một con ngỗng ngốc nghếch vội vàng bịt chăn, nhắm chặt mắt giả bộ ngủ.

Mãi cho đến khi, ngoài cửa không còn âm thanh nào đáp lại nữa, thì cậu mới ngẩng đầu lên, cảm thấy lương tâm cắn rứt, nhưng cùng lúc đó cậu lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng những đêm không có Quý Chiêu ở bên cạnh thật sự rất khó chịu. Khương Khương trằn trọc lăn qua lộn lại không ngủ được, cậu thầm mắng mình vô dụng, rõ ràng là chính mình muốn đuổi y ra ngoài, nhưng bây giờ lại nhớ nhung những ngày có y ở đây.

Không, cậu phải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và cố gắng thích nghi với sự trống trải này. Nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng cũng phải đến gần sáng Khương Khương mới mệt mỏi nhắm hai mắt lại, mê man chìm vào giấc ngủ.

Không biết có phải là do mình đã đuổi Quý Chiêu ra ngoài hay không, mà Khương Khương không hề thấy bóng dáng của Quý Chiêu ở nhà họ Hoắc, trong lòng cậu có chút lo lắng, rồi cũng khẩn trương chào đón sinh nhật của Hoắc Thừa Vân.

Kể từ sau cuộc gặp gỡ kinh hoàng đó, Khương Khương đã rất lâu không gặp riêng Hoắc Thừa Vân, nên khi nhìn thấy bóng dáng hắn trong đám đông một lần nữa, thì trong lòng cậu vẫn vô thức tránh đi.

Người đàn ông có lông mày và đôi mắt thâm thuý, sắc lẻm như chim ưng đang săn con mồi, nhìn Khương Khương giống như chim cút rụt cổ đứng ở trong góc, trong mắt hắn không thể hoà tan đi được sự yêu thương, nhớ nhung cùng nỗi niềm mong ước có được cậu.

Người phụ nữ bên cạnh Hoắc Thừa Vân nghiêng người nở ra một nụ cười ngọt ngào, đây là vị hôn thê của hắn, bữa tiệc này nghe nói là mừng sinh nhật lần thứ 30 của Hoắc Thừa Vân, nhưng đây chẳng qua chỉ là một buổi công khai thông báo hôn sự của hai gia đình mà thôi.

Hoắc Thừa Vân phát mệt với mùi nước hoa nồng nặc trên người của người phụ nữ được mệnh danh là vị hôn thê kia, đầu óc hắn chỉ toàn là mùi sữa tắm thoang thoảng trên người của thiếu niên ngày hôm đó, thân thể Khương Khương thật mềm mại thơm tho.

Yết hầu của hắn lăn lộn lên xuống, hắn che giấu họ nâng tay lên uống một hớp rượu vang đỏ, không chút để ý dùng dư quang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Khương Khương.

Hôm nay Khương Khương chỉ mặc một bộ vest mà người khác không cần nữa, có chút dài và rộng, nên trông có vẻ trống rỗng giống như không có mặc gì làm cho cậu cảm thấy có chút xấu hổ, cậu cẩn thận quan sát bốn phía, có chút mất tự nhiên, cái miệng nhỏ nhắn cắn từng miếng bánh ngọt nhỏ thơm mềm, hài lòng nheo mắt lại, nhỏ giọng cảm thán: "Ăn thật ngon."

May mắn là, hầu hết mọi người đều đang tập trung xung quanh Hoắc Thừa Vân, nên không ai chú ý đến tình huống nơi này của cậu, Khương Khương thở ra một hơi, phồng má nhai tới nhai lui.

Do ăn nhiều quá, nên bụng nhỏ phình to trướng trướng có chút khó chịu, trong cổ họng có hơi khô rát, đôi mắt hạnh kia nhìn quanh trong đám người, nhưng không nhìn thấy người mình muốn tìm.