Quyển 1 - Chương 3: Anh cả

Bạch Tử Hạo dọn dẹp sạch sẽ rồi đi xuống lầu, khi anh ta nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn thì động tác có hơi dừng lại, sau đó bước chậm lại, đi đến bàn ăn ngồi xuống, cung cung kính kính nói: “Anh cả.”

Người đàn ông anh tuấn mặc bộ âu phục màu xám bạc ngồi đối diện Bạch Tử Hạo là con trai lớn của nhà họ Bạch, Bạch Quần Hoành, hiện tại đã tiếp quản công ty nhà họ Bạch, cha mẹ của bọn họ sau khi giao lại công ty cho con trai lớn thì đã vi vu ra nước ngoài du lịch, chỉ có dịp tết mới có thể trở về.

Bạch Quân Hoành đặt tách cà phê xuống, khẽ nhìn thoáng qua Bạch Tử Hạo, gật đầu nhẹ: “Tiểu Lê đâu?”

“Chốc nữa Tiểu Lê sẽ đi xuống.” Bạch Tử Hạo đỡ lấy tách cà phê người hầu bưng tới, đáp lời.

Bạch Quân Hoành khẽ liếc Bạch Tử Hạo một cái, sau đó tiếp tục đọc tờ báo trong tay, chỉ là có vẻ hơi hững hờ.

Cuối cùng, hai người nghe được từng tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó không hẹn cùng nhau nhìn về phía cầu thang.

Bạch Lê vốn dĩ đang rất thả lỏng, nhưng không nghĩ tới cậu vừa chuẩn bị xuống lầu thì đả nhìn thấy người anh cả lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh ra. Cậu sợ nhất là anh cả của mình, vì vậy thả chậm bước chân, cúi đầu nhanh chóng đi xuống lầu, ngồi vào vị trí bên cạnh Bạch Tử Hạo. Chỗ ngồi lớn như vậy, nếu không ngồi bên cạnh anh cả thì sẽ phải ngồi cạnh anh hai, nếu để cậu chọn thì nhất định sẽ chọn người anh hai dịu dàng của mình rồi.

Lần lựa chọn này của cậu lại khiến cho người người ở đây thay đổi sắc mặt, Bạch Tử Hạo đương nhiên là cười đến mức không ngậm được miệng, vừa định cãi nhau với Bạch Lê thì thấy Bạch Quân Hoành duỗi ngón tay ra gõ xuống bàn, nói: “Lại đây.”

Mọi người đều biết một tiếng này của anh là đang gọi ai, Bạch Lê có chút không tình nguyện nhích từng chút từng chút một chậm rì đến bên Bạch Quân Hoành, sợ hãi hô: “Anh cả.”

Lúc này Bạch Quân Hoành mới hài lòng gật nhẹ đầu: “Ăn cơm đi, lát nữa anh sẽ chở em đi học.”

Bạch Tử Hạo lập tức đen mặt, lên tiếng kháng nghị: “Anh cả, hôm nay đến lượt em đưa Tiểu Lê mà, chúng ta không phải đã thương lượng với nhau rồi sao, phải không Tiểu Lê?”

Bạch Lê không thèm ở cùng một chỗ với anh cả lạnh như băng đâu, vì vậy vội vàng gật đầu, khéo léo nhìn về phía anh cả: “Đúng vậy, đúng vậy. Anh cả bận rộn như thế, vẫn là để anh hai đưa em đi học là được.”

Bạch Quân Hoành không nói gì, vẫn nhìn tớ báo trong tay như cũ, khóe mắt lại tham lam nhìn ngắm thiếu niên bên cạnh, thật sự, quá mê người. Đôi mắt của anh tối sầm lại, nhấp một ngụm cà phê, đổi một tư thế khác rồi mới lên tiếng: “Không cho phép. Nếu như Tử Hạo rảnh rỗi như vậy thì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mà anh đã giao cho em đi.”

Hai người không có cách nào khác chỉ đành ngậm ngùi bỏ cuộc, hoàn toàn nghe không vào giọng nói khàn khàn của người đàn ông.

Chờ đến lúc Bạch Quân Hoành đứng dậy, Bạch Lê cũng nhanh chóng cầm miếng bánh mì cuối cùng nhét vào trong miệng, hai má phình ra trông cực kỳ đáng yêu, Bạch Tử Hạo kiềm chế thở dốc một hơi, cũng đứng dậy đi ra cổng. “Tiểu Lê à, không cho anh hai một nụ hôn tạm biệt sao?”

Bạch Lê có chút đau đầu quay người lại nhìn về phía anh hai đang cầu một nụ hôn, nuốt xuống miếng bánh mì trong miệng, bất đắc dĩ đi lại gần, ôm lấy vòng eo gầy săn chắc của anh hai nhà mình, nhón chân đặt một nụ hôn lên mặt của Bạch Tử Hạo. Ngay lúc cậu muốn buông Bạch Tử Hạo ra thì anh ta đột nhiên ôm cậu, hung hăng hôn cái bép lên mặt cậu.

Một tiếng ‘bép’ chấn động vang lên, sau đó cậu liền cảm thấy trên mặt có hơi nhoi nhói.

“Ưʍ.” Bạch Lê đẩy Bạch Tử Hạo đang chết mê chết mệt ra, cau mày ôm mặt của mình, trong mắt phiếm một tầng hơi nước: “Anh hai, mặt của em nhất định là đỏ bừng lên rồi. Đánhg ghét, đồ trứng thúi!” Cậu nện một cú vào ngực của Bạch Tử Hạo giống như đang giận dỗi rồi chạy đi mất.

Bạch Tử Hạo đứng tại chỗ cười ngu, thầm nghĩ. Nếu như có thể thì anh ta nhất định không chỉ hôn mặt như vậy thôi đâu, anh ta sẽ để lại dấu vết trên thân thể trắng nõn như ngọc của thiếu niên, nói cho tất cả mọi người biết thiếu niên là của anh ta. Nhưng mà vẫn chưa được, sẽ hù cậu mất.

Anh ta hít một hơi thật sâu, quay người rời đi.

Bạch Quân Hoành ngồi trên xe từ từ nhắm hai mắt lại, tựa như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạch Lê nhẹ nhàng mở cửa bước vào, sau khi lên xe thì ngồi sát vào cửa, không nghĩ tới cậu vừa đóng cửa xe lại thì Bạch Quân Hoành liền mở mắt ra, quay đầu nhìn Bạch Lê, lập tức nhìn thấy vết đỏ trên gương mặt của cậu.

“Anh hai của em làm.”

“A?” Bạch Lê khó hiểu chớp mắt, sau đó liền hiểu anh đang nói cái gì. Cậu lớn gan méc với anh cả về những gì Bạch Tử Hạo đã làm: “Đúng vậy anh ơi, anh hai thật sự đáng ghét, mỗi lần đều làm mặt của em hằn vệt đỏ, hoàn toàn không thể gặp người khác được.”

“Phải không?” Gương mặt của Bạch Quân hoành càng ngày càng lạnh hơn, sau đó lấy một lọ thuốc bôi đặt trong xe ra, nói: “Lại đây, anh bôi thuốc cho em.”

Bạch Lê ngoan ngoãn ngồi lại gần.

“Nằm xuống.” Bạch Quân Hoành vỗ lên bắp đùi của mình.

“A? Chuyện này, anh cả à, em ngồi là được rồi.”

“Nằm xuống.” Giọng điệu của anh lạnh thêm mấy phần.

Thân thể của Bạch Lê run rẩy, giống như động vật nhỏ nhạy cảm, lập tức nằm xuống.

“Nhắm mắt lại.”

Bạch Lê ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại.

Bạch Quân Hoành hài lòng cười một tiếng, sau đó mở vách ngăn trên cửa xe ra, dùng ngón tay chầm chậm phết một ít thuốc bôi, ánh mắt làm càn nhìn ngắm thân thể thon dài xinh đẹp của thiếu niên