Quyển 1 - Chương 6: Ân nhân

Mạnh Trường Vũ cong khóe môi, nhìn bé đáng yêu hoàn toàn không biết gì bên cạnh mình, lửa nóng trong ánh mắt rà soát toàn thân Bạch Lê, từ từng cọng tóc đến cánh môi mềm mại xinh xắn, từ trái cổ tinh xảo đến cần cổ thon dài, rồi nhìn thẳng xuống thân dưới, eo nhỏ mềm dẻo cùng với đôi chân thon dài, ngay cả đôi tay nhỏ cũng xinh đẹp chết người, nếu như cậu nằm khóc dưới thân hắn, hai bàn tay túm chặt ga giường sậm màu, nhất định sẽ cực kỳ đẹp.

Yên tâm, tôi nhất định sẽ… chăm sóc cho cậu thật tốt. Mạnh Trường Vũ đã có hơi không thể chờ nổi nữa.

Cuối cùng, tiếng chuông tan học cũng vang lên, bạn học cùng lớp chạy nhanh như bay ra khỏi lớp đi mua cơm, còn một số người ở lại chuẩn bị kỹ càng, chờ lúc Mạnh Trường Vũ ở một mình thì sẽ dạy cho hắn một bài học. Nhưng lại không nghĩ tới Bạch Lê lại đi cùng với Mạnh Trường Vũ, điều này khiến bọn họ ghen tỵ suýt tắt thở.

Bạch Lê dẫn theo Mạnh Trường Vũ cùng nhau đi tới căn-tin, đề cử mấy món ăn bản thân thích nhất và hay ăn nhất cho hắn. Sau khi mua cơm xong liền tìm đại một chỗ nào đó ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm.

Nhưng để cậu không lường trước được là hệ thống đã yên tĩnh thật lâu, lúc này lại có động tĩnh.

[Tinh! Hệ thống đã phát hiện ân nhân của kí chủ, xin bắt đầu nhiệm vụ thứ hai: Khiến ân nhân sống hạnh phúc hết một đời.]

Bạch Lê nhất thời nhìn về nam sinh đẹp trai trước mặt, trong ánh mắt nhiều ra một chút kinh ngạc cùng phấn khích, ngay cả miệng nhỏ cũng nở một nụ cười toe toét.

Mạnh Trường Vũ hơi thắc mắc một chút, nhưng vẫn thuận theo du͙© vọиɠ trong lòng cùng suy nghĩ hủy diệt, ngoài mặt vẫn bày ra dáng vẻ dịu dàng bình tĩnh như trước. Hắn hỏi nhỏ: “Sao vậy? Vì sao lại nhìn tớ như thế?”

Lúc này Bạch Lê mới phát hiện bản thân có hơi bất lịch sự, đỏ mặt cúi đầu xuống ăn cơm, hàm hồ nói: “Không có, không có gì. Nhanh chóng ăn cơm đi.”

Mạnh Trường Vũ khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn ngập du͙© vọиɠ muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.

Một bé thỏ trắng đáng yêu không ràng thế sự, lập tức liền bị sói xám già một ngụm nuốt trọn.

-

Ban đêm, Mạnh Trường Vũ đi theo Bạch Lê tới ký túc xá của bọn họ, lúc đầu Bạch Lê muốn cầm vài thứ phụ Mạnh Trường Vũ, nhưng lại bị Mạnh Trường Vũ kịch liệt phản đối nên cậu đành phải từ bỏ suy nghĩ này. Cuối cùng cậu vẫn giành làm một vài việc nhỏ như giúp Mạnh Trường Vũ sắp xếp đồ đạc, sau đó cậu liền đi tắm rửa.

Mỗi một ký túc xá đều có phòng tắm độc lập, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm sáng lên, sau đó một luồng hơi nước bốc lên khiến người trong phòng tắm giống như bị bao phủ bởi màn sương mơ hồ, thân hình xinh đẹp tinh xảo chiếu lên cửa kính mờ, khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Hai chiếc giường đối diện lẫn nhau, Mạnh Trường Vũ đứng dậy đi tới trước giường của Bạch Lê, hắn cúi người xuống muốn chạm vào ga giường kẻ sọc trắng xanh, nhưng lại nghĩ tới bản thân vừa dọn dẹp xong, chưa tắm rửa nên chỉ có thể cố kìm nén du͙© vọиɠ muốn chạm vào, hít một hơi thật sâu, giống như có thể ngửi được mùi hương dễ ngửi trên người Bạch Lê, tiếng tim đập như tiếng trồng dồn vang giống như là âm thanh duy nhất trong căn phòng này ngoại trừ tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Tiếng nước ngừng lại, Bạch Lê mặc một áo thun dài màu trắng, lau tóc đi ra ngoài. Cậu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mạnh Trường Vũ đang đưa lưng về phía mình, ngửa đầu uống nước, đột nhiên phản ứng lại, bản thân mặc đồ như thế này làm sao được. Sau đó cậu lặng lẽ muốn đi vào phòng tắm mặc quần vào, nhưng đúng lúc này, Mạnh Trường Vũ quay người lại.

“Tiểu Lê…”

Bạch Lê nhìn Mạnh Trường Vũ, ngượng ngùng cười nói: “Chuyện là, trước đây trong ký túc xá chỉ có một người, cho nên tớ đã quen rồi. Tớ, tớ đi mặc quần vào đây.”

Mạnh Trường Vũ ngăn Bạch Lê lại. “Không cần đâu, Tiểu Lê thích mặc như thế nào thì cứ mặc như vậy, không cần để ý tới tớ.”

Mắt Bạch Lê sáng rực lên, nhưng sau đó lại khó xử cắn môi. “Như thế này thật sự có thể sao?”

“Đương nhiên.” Âm thanh của Mạnh Trường Vũ có chút nghẹn, hắn đã không nhịn nổi nữa rồi, nhưng vẫn nở một nụ cười. “Vậy tớ đi tắm trước nha.” Nói xong cũng ôm đồ bước vào phòng tắm.

Lúc này Bạch Lê mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống giường của mình, rót một ly nước nóng chậm rãi uống cạn.

Kỳ thật Mạnh Trường Vũ không hề dễ chịu, sau khi bước vào phòng tắm dương vậ.t của hắn đã ngẩng cao đầu, biến đũng quần thành một cái bọc lớn. Một mùi hương dễ chịu phả vào mặt hắn, khiến hắn không kiềm lòng được hít một hơi thật, sau đó đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thấy một chiếc qυầи ɭóŧ trong nho nhỏ bên trong giỏ quần áo cần giặt. Hắn vặn mở vòi nước, chỉ trong chốc lát sau, hơi nước liền tràn ngập phòng tắm.