Chương 1: Bệnh Viện Tâm Thần (1)

[Cậu là một kẻ trộm.]

[Cậu mắc hội chứng đói khát da thịt.]

[Cậu được đưa vào bệnh viện chữa trị.]

[Đây là một bệnh viện tâm thần nghiêm ngặt, được gọi là ngục giam tinh thần của Liên Bang.]

[Nơi đây chữa trị những bệnh nhân tâm thần nguy hiểm nhất đến từ các nơi trên thế giới.]

[Muốn sống sót ở đây, ngoài thực lực thì chỉ còn...]

[Phó bản: Địa ngục tinh thần (một người) .]

[Cấp phó bản: C.]

[Hình thức phó bản: Nhiệm vụ Tích phân thông quan: 2500.]

[Nhận được thẻ bảo vệ dành cho người mới: Ý Muốn Bảo Vệ.]

[Ý Muốn Bảo Vệ: Kỹ năng bị động, khi giá trị yêu mến của NPC đạt tới một mức độ nào đó sẽ sinh ra ý muốn bảo vệ hoặc cái khác với người nắm giữ kỹ năng... Tóm lại là có lợi cho người nắm giữ.]

[Kỹ năng nhân thiết của phó bản: Tốc Độ Tay Khi Độc Thân Hai Mươi Năm.]

Số 886: [ Ký chủ, chúng ta chuẩn bị đi vào phó bản, đây cũng là phó bản đầu tiên của cậu.]

[Đang kích hoạt số liệu...]

[Người chơi: Lâm Chiêu Vân

Giá trị vật lý : 68

Giá trị sức mạnh: 23

Giá trị quyến rũ:?

Giá trị May mắn:?]

Trái tim Lâm Chiêu Vân đột nhiên đập nhanh, hình như bên tai vang lên giọng nói của ai đó, bất chợt giọng nói đó trở lên rõ ràng hơn.

“Cởi ra!”

Lâm Chiêu Vân mở mắt, cậu thấy mình đang đứng giữa một đám người. Bỗng nhiên cơ thể của cậu bị đẩy mạnh ra bên ngoài, cũng thoát ra khỏi đám người.

Dáng người nhỏ gầy xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Giọng nói kia lại vang lên: “Đến lượt cậu, nhanh lên, cởi ra rửa sạch sẽ!”

“Cái gì? Cởi cái gì?” Lâm Chiêu Vân suýt nữa thì cắn vào lưỡi, cậu lo sợ nhìn xung quanh.

Người đàn ông cao lớn mặc chế phục mất hết kiên nhẫn, hắn chỉ vào người đàn ông bên cạnh rồi lạnh lùng ra lệnh: “Cậu đi, nhanh lên, đừng lãng phí thời gian, sắp đến giờ tan làm rồi.”

Lúc này, hệ thống vừa mở phòng livestream lên.

{Không cứu được nữa rồi, tôi biết phó bản này, cảnh vệ trưởng này ra tay rất tàn nhẫn.}

{Ha ha ha, thích nhất là xem dáng vẻ đáng thương và giãy giụa của người mới trước khi chết.}

Lâm Chiêu Vân không nhìn thấy bình luận, nhưng lời nói của cảnh vệ trưởng đã làm cậu sợ hãi. Theo bản năng, cậu quay đầu nhìn qua.

Cảnh vệ trưởng ra lệnh cho người khác thực hiện trước, do góc độ nên vẫn luôn không nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Chiêu Vân, mà màn hình live stream cũng không nhìn thấy.

Cho đến khi cậu quay đầu, đôi mắt ngập nước nhìn về phía bên này thì dáng vẻ của cậu mới lộ rõ dưới tầm mắt của mọi người.

Khuôn mặt nhìn qua thật sự rất nhỏ, có lẽ chỉ to bằng bàn tay của hắn

Lúc này, đôi lông mày của cậu khẽ nhíu, chóp mũi hơi nhăn lại, lông mi ướt đẫm, nhìn vừa thuần khiết vừa quyến rũ, đôi môi ngập ngừng như muốn nói điều gì đó.

Đám người im lặng vài giây, yết hầu cảnh vệ trưởng lên lên xuống xuống, ánh mắt không thể dời khỏi khuôn mặt xinh đẹp kia.

Khu bình luận lập tức xuất hiện rất nhiều dấu chấm than.

{!!!}

{Thôi… Không đi nữa! Xem thêm một lát! Nhìn dáng vẻ đáng thương giãy giụa gì chứ? Tôi muốn xem dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu của em ấy!}

{Không phải chứ, có một khuôn mặt đẹp thì có tác dụng gì?}

Cổ họng cảnh vệ trưởng khô khốc: “Đừng cử động, tôi tự làm.”

Mọi người xung quanh cũng phản ứng lại, tiếng huýt sáo và tiếng cười xấu xa không ngừng vang vọng trong căn phòng.

Lâm Chiêu Vân nhìn người đàn ông cao lớn, cơ bắp phồng lên bước tới, không biết vì sao ánh mắt của hắn lại làm cậu lạnh cả người, lo sợ chật vật trốn sang bên cạnh.

Cách đó khoảng một, hai bước có một bậc thang không cao lắm.

Lúc ngã xuống cậu còn chưa phản ứng lại, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu đau ngắn ngủi, nhưng vào tai của những người khác lại như là tiếng mèo con kêu.

“Thể lực đang dần giảm xuống, còn lại: 41.”

“Sau khi thể lực giảm xuống còn 0 thì sẽ bắt đầu giảm giá trị sinh mệnh, xin hãy cẩn thận.”

“…”

“Đưa tới phòng y tế nhanh lên!”

“Ngu xuẩn! Nhẹ tay thôi!”

“Để tôi!”

Giọng nói càng ngày càng mơ hồ.

{Không thể chết nhanh như vậy được chứ!?}

{Người mới mà vào phó bản này rất khó thông quan, dù là hình thức nhiệm vụ đi chăng nữa. Chỉ có mặt thì vô dụng thôi, phó bản một người chính là ác mộng của “kỹ nữ”!}

Nhưng phòng livestream vẫn chưa biến mất, thậm chí số người xem còn dần dần tăng lên



“Há miệng ra.”

Lâm Chiêu Vân mơ hồ nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo trầm thấp.

Há miệng gì vậy?

Đầu óc trống rỗng, cảm giác thiếu oxy nghiêm trọng làm cậu phải cuống quýt cố gắng há miệng hít thở.

Chờ đến khi hô hấp dần dần trở lại trạng thái bình thường, Lâm Chiêu Vân mới mở mắt ra.

Vừa mở mắt, cậu đã bị ánh sáng chói mắt trên trần kí©h thí©ɧ, lông mi run rẩy, cảnh tượng trước mắt đều trở nên mờ mờ.

Mùi thuốc sát trùng quen thuộc của bệnh viện bay tới chóp mũi.

Dưới cằm truyền đến cảm giác ướt ướt lạnh lạnh, trong miệng bị nhét vào thứ gì đó cố định lại.

Lâm Chiêu Vân lập tức hoảng loạn chống đầu lưỡi phản kháng.

Lúc này, một vật thể làm bằng kim loại lạnh lẽo đi vào, chuyển động bên trong khoang miệng cậu, chạm vào miệng vết thương, chặn lại đầu lưỡi của cậu.

886: Cậu bị ngã, bây giờ đang ở trong phòng y tế.

Lâm Chiêu Vân nhớ lại, cảm xúc nhanh chóng thay đổi: Vậy có phải tôi không cần cởϊ qυầи áo… Không cần rửa sạch nữa không?

Số 886: Đúng vậy.

Cậu còn chưa kịp vui mừng thì vành tai đã truyền tới một giọng nói mang theo cảm giác áp bách rất mạnh: “Đừng cử động.”