Chương 12: Bệnh Viện Tâm Thần (4)

Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ bị hắn che đi hơn một nửa, làm người ta có cảm giác như mưa gió sắp đến.

Đồng tử mở rộng với cường độ thấp, lý trí trên khuôn mặt điển trai như đã hoàn toàn biến mất, trở nên hơi vặn vẹo, cảm xúc tăng vọt, nói vài lời bên tai Lâm Chiêu Vân.

Chứng cuồng loạn…!

Lâm Chiêu Vân ở trong phạm vi khống chế của hắn cứng đờ không dám cử động một chút nào, vất vả lắm cậu mới tổ chức lại ngôn ngữ.

“Anh không cần… Hung dữ như vậy, nếu anh muốn tìm tôi nói chuyện thì, tôi, tôi sẽ đến, anh hung dữ như vậy làm gì…”

Khoé mắt Albon bỗng nhiên khẽ giật: “Cậu sẽ đến?”

Lâm Chiêu Vân lập tức gật đầu, sợi tóc mềm mại lắc lư theo động tác, toả ra mùi hương nhàn nhạt.

Khoé miệng Albon cong lên: “Cậu biết tôi muốn làm gì, cậu vẫn sẽ đến?”

Lâm Chiêu Vân nôn nóng, sao lại quay về đề tài này rồi.

Cậu nhớ tới phanh thây mà Anthony nói, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, lại thử nói sang chuyện khác: “Ngày hôm qua bả vai của tôi bị anh làm đau quá, anh lại vừa làm tôi đau…”

Khi nói chuyện, trên trán toát ra mồ hôi li ti, khuôn mặt tinh xảo như được hoạ sĩ vẽ ra cũng nhíu lại.

Albon miệng khô lưỡi khô, giọng nói khàn khàn: “Để tôi xem nào.”

Lâm Chiêu Vân oa một tiếng khóc với số 886: [Tôi không muốn cho anh ta xem, có phải muốn phanh thây tôi không…]

Số 886: [Vậy thì không cho anh ta xem.]

“Không cần…” Lâm Chiêu Vân nắm lấy cổ áo mình, nhăn mũi tỏ vẻ không tình nguyện, nước mắt đựng đầy trong hốc mắc, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Có phải anh muốn bắt nạt tôi không, ngày hôm qua đã có người bắt nạt tôi rồi…”

Vừa rồi Albon bịt miệng Lâm Chiêu Vân nên để lại dấu vết bàn tay trên sườn mặt của cậu, bây giờ vẫn còn hơi hồng.

Màu hồng đó như dọc theo bên tai vẫn luôn đi xuống, lan xuống dưới cổ áo.

Albon cắn chặt hàm sau, đè lại cổ họng, trong đầu ảo tưởng dáng vẻ khuôn mặt thiếu niên ửng hồng, mái tóc màu nâu rũ xuống dây dưa với mái tóc màu vàng của Lâm Chiêu Vân: “Ai bắt nạt cậu?”

“Anh…” Cậu cúi đầu không dám nhìn hắn.

Albon cười trầm thấp: “Nếu tôi bắt nạt cậu thì bây giờ cậu không còn há miệng nói chuyện được nữa đâu.”

Lâm Chiêu Vân hoảng loạn, né trách ánh mắt chăm chú của hắn, nói ra chuyện mấy ngày hôm trước.

“Có người chạm vào đồ vật của tôi, ngay trước khi tôi tới phòng bệnh…”

Phòng của Albon là phòng thứ nhất, nếu có người ra vào thì chắc chắn hắn là người biết rõ nhất.

Thật ra số 886 đã nói với cậu, ở đây loại chuyện này rất bình thường, đây là cách bắt nạt thường thấy nhất, hơn nữa là không đau không ngứa chỉ vì tìm niềm vui.

Nhưng đây là một dấu hiệu không tốt, tiếp đó đối phương rất có khả năng sẽ tiến thêm một bước càng ác liệt hơn.

“Tôi sẽ giúp cậu điều tra.” Albon nhướng mày, tinh tế quan sát biểu tình rất nhỏ của cậu, trái tim trong l*иg ngực đập nhanh.

Lâm Chiêu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có hơi ngạc nhiên, vì sao hắn lại giúp cậu?

Albon nắm lấy ót cậu: “Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi.”

Khoảng cách của hai người thật sự rất gần, hơi thở của Lâm Chiêu Vân bay tới chóp mũi của Albon, đầu ngón nắm hờ lấy cổ áo của đối phương, chỉ dùng một chút sức lực chống đẩy.

Albon bỗng nhiên đổi đề tài: “Hắn ta chạm vào thứ gì?”

Lâm Chiêu Vân không ngờ đối phương lại hỏi tới vấn đề này, cậu hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt lập tức không thể khống chế được đỏ bừng, đôi môi run run, nửa ngày cũng chưa nói ra một chữ.

“Nói đi, chạm vào thứ gì?”

Nửa ngày sau cậu mới lắp bắp trả lời: “Là, là thay đổi quần áo bệnh nhân của tôi.”

Albon nhìn thoáng qua quần áo của cậu từ trên xuống dưới: “Không có gì khác biệt, đừng lừa tôi.”

“Tôi không lừa anh, thật mà, là đổi… đổi quần áo bên trong.”

Albon ngơ ngẩn, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chiêu Vân đang rũ mắt, cổ họng khát khô: “Thay đổi cái gì? Cụ thể là cái gì?”

Hết cách, Lâm Chiêu Vân chỉ có thể nói chuyện nội y của mình bị đổi thành qυầи ɭóŧ của phụ nữ ra một cách uyển chuyển.

Đương nhiên, cậu không nói đổi thành màu hồng nhạt.

“Màu gì?”

Lâm Chiêu Vân: “…”

Cậu không nói, Albon nhướng mày, khoé miệng cong lên một độ cong kỳ quái, nhìn qua cực kỳ đáng sợ: “Không nói à? Vậy tôi xem nhé.”

Một tiếng chuông bén nhọn vang lên, một giọng nói xuất hiện: Thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, mọi người phải quay về phòng bệnh trong vòng năm phút, bác sĩ sắp đi kiểm tra phòng.

“Tôi phải đi về…”

Lâm Chiêu Vân muốn chui ra từ dưới cánh tay hắn lại bị kéo vào trong lòng, giống như bắt một con mèo vậy.

“Cậu nói cho tôi biết là màu gì, tôi sẽ để cho cậu đi.”