Chương 15: Bệnh Viện Tâm Thần (5)

Tầm mắt của Lâm Chiêu Vân bị Anthony chặn lại, nhưng nghe giọng cũng biết là Sigmund, hắn vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Anthony quay đầu nhìn Sigmund, cánh tay để lộ ra một khe hở làm cậu nhanh chóng chui ra khỏi vòng vây của hắn.

Nhưng Anthony không tốn chút sức đã xách người trở lại. Một tay ôm eo cậu, một tay đặt trên eo oa, cúi đầu lạnh giọng nói: “Đừng cử động.”

Eo oa: Được gọi là hõm Venus, là 2 lỗ lún sau lưng cân đối và nằm đối xứng nhau ở phần eo trên mông một vài cm.

Sau đó lại quay đầu: “Sigmund, cậu cũng muốn tranh à?”

Sigmund nhít mày hừ lạnh, cực kỳ không có kiên nhẫn: “Tôi không có hứng.”

Anthony híp mắt lại, cười âm dương quái khí: “Vậy à? Nhớ kỹ lời cậu nói.”

Nói xong, hắn mặc kệ Sigmund, vòng eo nhỏ hẹp của cậu bị hắn lật lại, đứng đưa lưng về phía hắn. Chỉ cần mở cổ áo ra một chút là có thể nhìn thấy vết xanh xanh đỏ đỏ trên làn da trắng nõn.

Vết bầm đã bị xoa tan một ít nên nhìn có vẻ càng thêm đáng sợ.

“Đừng cử động, tôi bôi thuốc cho.”

Lâm Chiêu Vân cắn môi nhẫn nhịn, không để Anthony phát hiện ra sự khác thường của mình, làn da như bị ngọn lửa bỏng rát, cực kỳ nóng.



Lâm Chiêu Vân châm rì rì bò lên trên giường của mình, mơ màng chui vào trong chăn.

Tiếng tim đập phóng to dị thường, ý thức mơ hồ giống như phát sốt, toàn thân nóng bỏng.

Cậu cần uống thuốc.

Lâm Chiêu Vân nằm cuộn tròn trong chăn, ngay cả ngón chân cũng cuộn lại, oán giận với số 886: [Hu hu hu, 886, tôi khó chịu quá.]

Số 886: [Vuốt lông.]

Lâm Chiêu Vân: [Không muốn vuốt lông, càng vuốt càng khó chịu.]

Số 886: [..]

Cửa phòng bệnh bị mở ra, bên ngoài vang lên mấy tiếng bước chân.

Bác sĩ Lance đeo khẩu trang đi vào.

Chỉ nhìn thấy bóng dáng của hắn qua khe hở của bức màn, Lâm Chiêu Vân đã cảm thấy căng thẳng.

Hắn tới phát thuốc sao?

Tiếng nói chuyện vang lên bên ngoài nhưng cậu không nghe rõ, chờ đến khi hắn hỏi mọi người xong mới đi đến cạnh giường cậu, vén màn lên, sau khi đi vào lại kéo kín mít lại.

Trên giao diện nhân vật của Lâm Chiêu Vân đã có thêm một debuff: ‘Trong trạng thái chứng đói khát da thịt phát tác: Mỗi tiếng trừ 10 giá trị thể lực, giá trị mị lực tăng lên 200.’

“Bác sĩ, cho tôi thuốc…” Giọng nói như ngâm trong nước, nửa khuôn mặt bị giấu trong chăn, chỉ dùng tay nhéo một ít mép chăn.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng trên đầu giường, mu bàn tay rũ đến cạnh khuôn mặt của Lâm Chiêu Vân. Cảm giác lạnh lẽo hấp dẫn khuôn mặt đang nóng bừng, ánh mắt của cậu mờ đi, nghiêng mặt dán vào.

Lâm Chiêu Vân cố mở to đôi mắt ngập nước, ánh mắt đã hơi tan rã, lông mi cong vυ"t mang theo nước mắt theo động tác chớp mắt của cậu, nhìn qua giống như một con cừu con đang đợi làm thịt.

Tóc mai dán ở bên tai, trong miệng cũng thở ra hơi nóng, vô ý thức mà cọ xát.

{Ôi trời ơi, đây là chứng đói khát da thịt gì chứ, đây là Omega đỉnh cấp mới đúng!?}

{Ở đây có bốn người đấy, thôi xong phim!}

Toàn bộ phòng livestream trực tiếp bị một lượng lớn bình luận suýt xoa bao phủ, rậm rạp căn bản không thể nhìn thấy mấy bình luận ác ý kia đâu nữa.

Người đàn ông không ngờ cậu lại làm vậy, đầu ngón tay hơi dừng lại, vài giây sau mới khôi phục biểu tình vốn có, rút tay về, trên đầu ngón tay như vẫn mang theo độ ấm, khẽ ma sát các ngón tay với nhau.

Hắn lấy thuốc trên xe đẩy ra đặt trong lòng bàn tay, sau đó duỗi tới trước mặt Lâm Chiêu Vân, nhìn ánh mắt của thiếu niên xinh đẹp chuyển động theo sự chỉ huy của mình.

“Muốn có không?”

Lâm Chiêu Vân gật đầu, cậu muốn chống tay ngồi dậy nhưng lại không thể.

“Tôi không ngồi dậy được.” Hai mắt đẫm lệ nói.

Lance rũ mắt, đưa thuốc có thể trực tiếp tan trong miệng tới trước mặt cậu.

Lâm Chiêu Vân nhìn về phía bác sĩ ăn mặc gọn gàng với đôi mắt khó hiểu, cậu cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Anh, anh đút cho tôi?”

“Tự uống.” Lance khẽ chuyển động hầu kết, không thể phủ nhận rằng hắn cực kỳ hy vọng nhìn thấy Lâm Chiêu Vân như một con động vật nhỏ đáng thương, tự mình tới liếʍ láp thuốc trong lòng bàn tay của mình.

Lâm Chiêu Vân ngơ ngẩn, sau đó nhìn về phía bác sĩ với ánh mắt không thể tin nổi.

Sao bác sĩ lại mất vệ sinh như vậy?

“… Bẩn.” Lâm Chiêu Vân chậm chạp nói ra suy nghĩ của mình.

Khuôn mặt của Lance cứng đờ lại, lần đầu tiên có người nói hắn bẩn.

“Thật không ngoan.” Bác sĩ cao cao tại thượng có bệnh sạch sẽ hừ một tiếng, duỗi tay bóp lấy cằm của thiếu niên chê mình bẩn, cầm thuốc nhét vào trong miệng cậu

“Ngậm, không được nuốt.”

Lâm Chiêu Vân bị hành động bất ngờ của hắn làm không kịp phòng ngừa, đầu lưỡi kháng cự chống đẩy ngón tay vói vào lại bị lôi kéo, đôi mắt màu xanh xám của Lance chuyên chú nhìn môi lưỡi của cậu.