Chương 20: Bệnh Viện Tâm Thần (6)

Lâm Chiêu Vân rụt cổ nhỏ giọng trả lời: “Ừm…”

Người chủ trì Case phải hơi khom người mới có thể nhìn rõ người đang cúi đầu trước mặt mình.

Có đôi khi, chính hắn cũng không nhận ra rằng hắn bị hấp dẫn.

Giống như lúc này.

Ánh mắt Case chậm rãi lướt qua khuôn mặt của Lâm Chiêu Vân, hô hấp hơi dừng lại, sau đó mới chậm rãi thở ra. Bàn tay vốn cầm lấy gậy gỗ của hắn chạm nhẹ vào sợi tóc của đối phương làm mình có thể nhìn rõ hơn.

Cái mũi nhăn lại, đôi mắt vì căng thẳng mà chuyển động. Bởi vì khoảng cách gần nên hắn có thể nhìn rõ mọi biểu cảm trên khuôn mặt cậu.

Hắn cong môi lên nói bên tai Lâm Chiêu Vân: “Vì sao cậu không cầu xin Anthony, cậu không phải là người của anh ta à?”

Vừa rồi ngồi xa nên Lâm Chiêu Vân không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông này. Khuôn mặt của hắn không phải cực hung cực ác mà lại ‘xinh đẹp’ một cách lạ lùng.

Nếu nói Lâm Chiêu Vân là thiếu niên khó phân biệt được là nam hay là nữ, thì hắn chính là một mỹ nhân sắc sảo, thậm chí còn để tóc dài buộc ở sau đầu.

Chỉ là vừa rồi hắn vẫn luôn đứng đối diện nên cậu không phát hiện ra.

“Không phải, tôi không phải…”

“Vậy thì hãy bắt đầu đi.” Case đứng thẳng, không múa may cây gậy mà làm tư thế mời, trở nên cực kỳ lịch thiệp.

Đám người vây xem phát ra tiếng cười nhạo hoặc tiếng cười hiểu ý, hiểu rõ vì sao thái độ của Case lại đột nhiên thay đổi như vậy.

“Lâm, Lâm Chiêu Vân, cao một mét bảy mươi lăm, sáu mươi sáu cân…"

Đám người vây xem lên tiếng.

“Đủ sáu mươi sáu cân không? Nhìn có vẻ rất gầy.”

“Không chừng nơi cần có thịt thì đều có thì sao.”

“Ha ha ha.”

Lâm Chiêu Vân cúi đầu, giọng nói yếu ớt, nhưng cậu vừa nói thì tất cả mọi người đều dừng tiếng bàn luận lại, chăm chú nghe giọng nói tinh tế như một loại động vật nhỏ nào đó của cậu.

“Tôi… Tôi là kẻ trộm.”

“Cậu ấy nói cậu ấy là kẻ trộm, vậy cậu đã từng trộm thứ gì?”

“Hình như đây là ‘lần đầu tiên’ của chúng ta nhỉ?”

{Là trộm trái tim, lấy trộm trái tim của tôi!}

{Lầu trên nói có sến quá!}

Gậy gỗ của Case đập xuống mặt đất làm Lâm Chiêu Vân sợ tới mức bả vai run lên: “Đừng dọa cậu ấy, người ta sợ hãi thì phải tìm mỹ nhân ở đâu đây?”

Lâm Chiêu Vân nghe thấy Anthony cười nhạo: “Dối trá.”

Case nhanh chóng lật danh sách, tìm xem bên trong có kẻ trộm nào nữa không.

Tìm nửa ngày, hắn mới tiếc nuối nói: “Quá khó rồi, tôi không tìm thấy.”

Lâm Chiêu Vân lập tức thở phào, có phải không thấy thì sẽ không cần…

Case bổ sung thêm: “Nhưng có một tội cùng loại, phạm nhân cướp bóc, Jack.”

Người được đọc tên chính là một người đàn ông cao lớn thô kệch, hắn như được bánh có nhân rơi xuống đầu, vội vàng lao ra từ trong đám người.

“Hai người có thể lựa chọn quyết đấu, hoặc là… Những phương thức khác. Đừng thô lỗ quá nhé.” Case cười nhã nhặn rồi lùi về phía sau hai bước.

Lâm Chiêu Vân hoảng loạn sờ soạng xung quanh, đầu ngón tay chạm vào một cái roi, cậu nhanh chóng nhặt lên, lại nghe thấy tiếng chạy ầm ầm về phía mình

Vừa ngẩng đầu lên, chỉ trong chớp mắt, Jack đã lao tới trước mặt cậu.

“A!” Cậu hét lên một tiếng rồi cuống quít né tránh.

Jack không lấy vũ khí, hắn cảm thấy một vật nhỏ mềm mại như vậy không cần dùng vũ khí. Hắn cũng không muốn đánh cậu, chỉ cần đè cậu xuống làm cậu chịu thua, làm cậu mất đi năng lực hành động, có lẽ còn có thể…

Đầu óc Lâm Chiêu Vân trống rỗng, hai chân run lên, chật vật chạy trốn.

Lại có thể chịu đánh đi nữa cũng không chịu được người đàn ông cơ bắp thế này, có thể còn sẽ phải chịu sự trừng phạt khác nữa.

Số 886: Chạy sang bên phải hoặc bên trái đều được.

Bên phải là Anthony, Lâm Chiêu Vân quật cường chạy về phía bên trái.