Chương 28: Bệnh Viện Tâm Thần (8)

Thật sự là hắn…

Lâm Chiêu Vân tức giận mím môi, cảm thấy mình đã tin nhầm người.

Nhưng thế cũng đừng đưa qυầи ɭóŧ hồng nhạt của nữ chứ!

Trong lúc nhất thời, cậu không biết mình nên nói gì, khuôn mặt nhỏ cũng cứng lại, cẳng chân đang lắc lư cũng dừng lại, cả người như bị ấn nút tạm dừng vậy.

{Cười chết mất, Chiêu Chiêu tỏ vẻ bị khϊếp sợ, lần đầu tiên nhìn thấy giống loài thần kỳ này.}

{Đội biếи ŧɦái lại có thêm một người, xin hãy không ngừng cố gắng.}

{Đúng là khó lòng phòng bị (xin hãy có thêm mấy người nữa đi!).}

“Cậu quá xinh đẹp, tôi cảm thấy nếu cậu mặc chắn chắn rất hợp, xin lỗi…” Arthur lại nói xin lỗi.

Đột nhiên, giọng nói của Arthur thay đổi: “Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã phát hiện ra mình yêu em rồi.”

Lâm Chiêu Vân:… Hả?

Cái gì? Hắn vừa nói gì? Lâm Chiêu Vân cảm thấy lỗ tai mình như ù đi, không nghe thấy gì cả.

Cậu không nhịn được mà xin sự trợ giúp từ số 886.

Số 886 nói: [Anh ta nói anh ta yêu cậu.]

Lâm Chiêu Vân:…

{Má cười chết người, anh ta đang nói gì thế, chẳng lẽ thích Chiêu Chiêu của chúng ta là có thể làm em bé mặc màu hồng nhạt à?}

{Vậy tôi cũng thích Chiêu Chiêu, có phải tôi cũng có thể *** em ấy không?}

{Có liêm sỉ tí đi! Nhưng tôi cũng thích màu hồng nhạt.}

Hắn lộ ra vẻ ảo não: “Tôi biết chắc chắn em sẽ bị lời nói của mình doạ sợ vì tôi chỉ gặp em vài lần đã nói yêu em, nhưng đây là lời thật lòng.”

“Đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình, có phải nhìn rất ngu ngốc không?”

“Toàn thân trên dưới của em đều phù hợp cảm giác của tôi với người yêu.”

Lâm Chiêu Vân rất ít được người khác khen, lần này được người khác khen ngợi làm tâm trạng cậu không khó chịu lắm. Nhưng khi lấy lại tinh thần, cậu lại cảm thấy không có gì đáng để kiêu ngạo nên lại rũ đầu xuống, đầu ngón tay quấn lấy vạt áo, xấu hổ không biết làm gì.

“Những ngày gần đây, ngày nào tôi cũng mơ thấy em, mơ thấy em không…”

“Anh, anh đừng nói nữa!” Lâm Chiêu Vân không chịu được nữa, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

“Thượng đế cho tôi gặp được em quả thật chính là ban ân.”

Arthur bỗng nhiên cúi người người ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cổ chân của cậu: “Tôi có thể nhìn cỡ chân không? Hình như tôi mua số giày hơi to.”

Khuôn mặt của Arthur trở nên vô cùng hưng phấn, tuy tóc của hắn là màu vàng kim nhưng đậm hơn tóc cậu một ít, như là mặt trời chói chang.

Lâm Chiêu Vân cúi đầu nhìn hắn từ trên cao, hắn ngẩng đầu lên, ngũ quan tối tăm cũng vì sự hưng phấn mà làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, Lâm Chiêu Vân hoảng sợ nhanh chóng trốn vào bên trong theo bản năng. Hơn một nửa cơ thể đều ngồi trên giường, trọng tâm không vững lập tức ngã xuống.

Arthur vén những sợi tóc che khuất lông mi của cậu sang một bên: “Bây, bây giờ em còn mặc không?”

“Cái gì?” Lâm Chiêu Vân không hiểu.

“Hồng nhạt tôi cho em.”

Không biết từ khi nào, vạt áo của cậu đã bị kéo lên bên trên một chút, lộ ra vòng eo trắng đến loá mắt.

“Không!”

“Em không thích kiểu dáng đó à? Tôi còn rất nhiều kiểu dáng khác nữa.” Arthur đột nhiên đứng dậy, mở một cái tủ sắt có mật mã ra, lấy ra một túi đồ vật to.

Hắn ném từng bộ quần áo màu sắc xinh đẹp về phía Lâm Chiêu Vân đang ngồi trên giường

Lâm Chiêu Vân không đề phòng, lông mi run run, ngẩng đầu lo sợ không yên, bên người lập tức rơi rụng các loại vải dệt, như muốn chôn cậu ở bên dưới.

Dừng trên đùi cậu đúng là một cái gì đó ren mỏng màu hồng nhạt.

“Đây đều là quần áo tôi chuẩn bị cho em.”

“Thích không?”

“Khi chúng ta kết hôn, em có thể mặc cái này.”

{Ai muốn kết hôn với anh? Mơ đẹp lắm!! Nhưng có thể làm những chuyện khác, tôi đồng ý thay cho Chiêu Chiêu!}

{!!! Các bạn muốn nói về vấn đề này thì mình không thấy mệt tí nào!}