Chương 31: Bệnh Viện Tâm Thần (9)

Hô hấp của Sigmund ngừng lại vài giây, trái tim trong l*иg ngực đột nhiên đập bùm bùm, nhưng hắn lại lạnh mặt nói: “Ừ…”

Hắn nhanh chóng thu mắt lại, cảm thấy gương mặt hồng hồng của cậu làm hắn như bị một ngọn lửa bao vây. Hắn nhanh chóng bước vào trong phòng tắm, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước mơ hồ.

Lâm Chiêu Vân thở phào nhẹ nhõm, cậu bò lên giường, bắt đầu xem lại nhiệm vụ của mình.

Cậu đã ở đây được mấy ngày, nhưng lại cảm thấy dài như mấy năm, cậu thật sự muốn nó nhanh chóng kết thúc.

Lâm Chiêu Vân bẻ tay tính bây giờ mình mới có 530 điểm, còn thiếu hơn hai nghìn điểm nữa mới thông quan, cậu cần phải chủ động ra tay thôi.

Nhiệm vụ xã đoàn không có manh mối gì, Joey chết đã cắt đứt nhiệm vụ, vậy thì chỉ còn nhiệm vụ thu thập hồ sơ bệnh án.

Lâm Chiêu Vân giật mình, cậu lấy bản đồ dưới gối ra, tìm căn nhà nhỏ góc trên bên phải, bên trên viết: Phòng hồ sơ.

Chính là nơi này!

Cậu cảm thấy vui vẻ vì chiến thắng nho nhỏ của mình.

Cậu cố gắng bình tĩnh lại và nhìn về phía bản đồ, duỗi tay cầm bút chì trên tủ đầu giường bắt đầu quy hoạch đường đi.

Hơn nửa tiếng sau, Lâm Chiêu Vân mới nhớ hết kiến trúc và nơi để ẩn núp xung quanh.

Cậu đứng dậy duỗi người, động tác bỗng nhiên dừng lại, cậu không chú ý tới cánh cửa phòng tắm phía sau đã mở ra, đúng lúc Sigmund vừa bước ra ngoài.

Nhìn thấy toàn bộ quá trình cậu duỗi người.

Vòng eo trắng nõn lộ ra dưới vạt áo, sau khi kéo duỗi, eo thon lại trở nên có một chút thịt, tạo thành một độ cong mượt mà.

Lâm Chiêu Vân ngạc nhiên “A” lên một tiếng rồi lập tức chui vào trong chăn, đầu còn đang suy nghĩ hắn tắm lâu thật.

Cậu tám nhảm với số 886: Hoá ra hắn là một người sạch sẽ.

Số 886: […]

Sigmund đứng im một lúc lâu mới chậm rãi về giường mình, ngọn lửa trong l*иg ngực lại bốc cháy làm cả người hắn trở nên tê dại.

Bàn tay dày rộng không ngừng nắm rồi lại thả ra.

Vòng eo nhỏ hẹp kia, hắn đã từng có cơ hội dùng tay ôm trọn.



Lâm Chiêu Vân đã nhớ kỹ vị trí của phòng hồ sơ, sau khi ăn sáng xong, cậu lập tức tìm một nơi không người rón rén tới gần.

Rời khỏi đám người, toàn bộ bệnh viện trở nên hơi đáng sợ, yên tĩnh rồi lại làm người cảm thấy rét run.

Đi vào phòng hồ sơ phải đi qua khu cảnh vệ, cậu vốn định lén đi qua nhưng lập tức bị phát hiện ra.

“Cậu lại tới tìm Arthur à?” Người đó nở một nụ cười mờ ám, ánh mắt không nhịn được nhìn đôi chân thon dài của cậu.

“Ờm…” Cậu không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy, mơ hồ trả lời.

Càng đi vào sâu bên trong trái tim cậu càng đập nhanh, một lúc lại lấy bản đồ ra xem để xác nhận mình có đi nhầm không.

Cậu nhanh chóng tìm thấy phòng hồ sơ, quá trình thuận lợi một cách quái dị.

Cậu đứng ngoài cửa ngó xung quanh, sau khi xác định không có ai mới chậm rãi lẻn vào.

Phòng số sáu tầng hầm ngầm.

Chạy như bay một quãng đường làm Lâm Chiêu Vân thở hổn hển, cẳng chân run lên như sắp không đứng vững, đầu ong ong.

Cậu dựa vào trên tường nghỉ ngơi hai phút mới trở lại bình thường, lại đợi thêm một lúc, xác định ở đây không có ai mới đi xuống bên dưới.

Không khí ẩm ướt ập tới, Lâm Chiêu Vân đi về phía trước men theo vách tường, cẩn thận nhón chân, thở nhẹ, phòng thứ nhất, phòng thứ hai…

Tìm thấy rồi! Đầu ngón tay run rẩy chậm rãi mở cửa phòng ra.

Trong phòng có một tủ tài liệu được sắp xếp một cách chỉnh tề, có ngăn đóng lại, có ngăn mở ra, bên trong rỗng tuếch.

Cậu nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm hồ sơ bệnh án, nhanh chóng lật xem từng xấp tài liệu, nơi này phân chia theo số phòng bệnh.

Tiếng những tờ giấy ma sát với nhau có vẻ cực kỳ vang dội trong văn phòng yên tĩnh, động tác của Lâm Chiêu Vân càng ngày càng nhanh, đầu ngón tay cũng càng lúc càng run hơn, trên mũi xuất hiện từng giọt mồ hôi tinh tế.

Cậu đột nhiên dừng lại, trong không khí yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng “cộc cộc” mơ hồ.