Chương 34: Bệnh Viện Tâm Thần (10)

Lông mi Lâm Chiêu Vân run rẩy, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi hỏi: “Tôi sẽ, sẽ thế nào?”

Lance tiến tới bên tai, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai cậu.

Hắn nói một đoạn miêu tả rất dài, rất ác liệt, làm Lâm Chiêu Vân kinh hãi.

“Những người đó sẽ làm những chuyện này với cậu.”

Lance cảm nhận được lực ngón tay đang bám vào đầu vai mình trở nên hơi dùng sức, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy cổ áo hắn, đặc biệt là khi nghe thấy từ ngữ mấu chốt lại càng dùng sức hơn.

“Nghe rõ chưa? Có cần tôi lặp lại lần nữa không?”

Da đầu Lâm Chiêu Vân tê dại, chóp mũi toát một tầng mô hôi mỏng, lông mi run rẩy theo từng động tác, vành tai đỏ bừng lên, một khi làn da trắng nõn nhiễm màu thì sẽ bắt mắt khác thường: “Nghe rõ…”

“Nghe rõ thật không?”

“Ừm…”

“Vậy cậu lặp lại cho tôi nghe thử xem.”

Hả?

Lâm Chiêu Vân ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt khó tin, lông mi trên mí mắt không ngừng run lên, hốc mắt ngập nước, như hắn nói thêm hai câu nữa thì sẽ khóc vậy.

Lâm Chiêu Vân mở miệng một cách khó nhọc: “Tôi, tôi không nói được…”

“Chậc, không nghe lời.” Bàn tay đang đặt trên vai cậu đột nhiên nặng hơn làm cậu cảm thấy hơi đau, mơ hồ hừ một tiếng.

Lâm Chiêu Vân ngồi trên bàn, ngón tay cuộn tròn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sợ đến nỗi ngây người.

“Xem ra cậu vẫn chưa nghe rõ, tôi nói lại một lần nữa nhé?”

Cậu thật sự muốn khóc, tiếng nức nở vì tủi thân vang lên, lòng bàn tay liên tục đánh lên trên vai hắn.

“Tôi nói là nghe rõ rồi! Lỗ tai của anh hỏng rồi à!”

“Chuyện đó sẽ không xảy ra…”

Cảm xúc của Lâm Chiêu Vân như vỡ oà, trong lúc hoảng loạn, cậu không cẩn thận nắm đứt một chiếc cúc trên áo sơ mi của Lance, cổ áo rũ xuống, đầu ngón tay như bị nhiệt độ cơ thể hắn làm bỏng làm cậu lập tức rụt tay lại.

{Đã không được xem ảnh thì thôi. Có chuyện gì mà VIPPPP như tôi không thể nghe thấy à?}

{Cầu giọng nói vừa rồi của bác sĩ với số tiền lớn!!!}

{Tôi sợ là chúng ta đều không được nghe đâu! Là cái loại phải che chắn!}

{Mẹ, càng muốn nghe hơn.}

Lâm Chiêu Vận đang tức giận lập tức nghẹn lại, sau khi đánh người xong, cậu mới cảm thấy ngại ngùng.

Rũ mắt chột dạ nói: “Tôi không cố ý…”

"Hoá ra không chỉ ngốc mà tính tình cũng dễ tức giận như vậy.”

Lance bị cậu đánh nhưng lại không hề cảm thấy tức giận, ngược lại trong lòng ngứa ngáy, sống lưng tê dại.

Hắn mở bàn tay đang nắm chặt cúc áo ra, chỉ trong chớp mắt, thịt mềm trong lòng bàn tay đã bị cúc áo cộm ra một vết đỏ.

Chỉ vậy thôi đã để lại dấu vết, khó trách ngày đầu tiên trị liệu sẽ như vậy.

Ngón tay mang theo vết chai mỏng vì thường xuyên cầm dao phẫu thuật của Lance cố tình chạm vào vết đỏ, Lâm Chiêu Vân phản xạ có điều kiện nắm tay lại, lập tức nắm lấy ngón tay của hắn.

Sau khi nhận ra không đúng, cậu nhanh chóng thả ra.

Khoé mắt Lance hơi rũ xuống cảm thụ cảm giác mềm mại ấm áp ở đầu ngón tay, đè lại cổ họng.

“Xem ra cậu nghiêm túc uống thuốc, bệnh tình không rõ ràng lắm.”

Lâm Chiêu Vân còn đang căng thẳng, thấy Lance đổi đề tại lập tức nhỏ giọng trả lời “Ừm” một tiếng.

Không khí hơi dịu lại, Lâm Chiêu Vân muốn rời khỏi đây nhưng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

“Bình pha lê vừa rồi… Là gì thế?”

Lance khẽ nhướng mày, xem ra đúng là ngu ngốc thật, mình đã không muốn nói tới chuyện này mà còn nhắc tới.

Hắn nâng cằm cậu lên rồi hỏi: “Cậu cảm thấy là gì?”