Chương 8: Bệnh Viện Tâm Thần (3)

Lại nói chuyện thêm một lúc, bạn cùng phòng đã tắm xong, Lâm Chiêu Vân khẩn trương, không dám nói chuyện với hệ thống thêm nữa.

Dáng người cao lớn thon dài mang theo hơi nước đi lướt qua giường của cậu, hô hấp của cậu hơi dừng lại, chờ sau khi tiếng bước chân đi qua mới dám thở ra.

Cậu trộm ló đầu ra, tấm mành cũng không quá dày, xuyên qua khe hở, cậu có thể nhìn rõ dáng vẻ của đối phương.

Người đàn ông tên Sigmund này nhìn qua có vẻ trẻ tuổi hơn Anthony, làn da hơi ngăm, cách xa như vậy nhưng cậu vẫn cảm nhận được khí chất cực kỳ hung ác của người này.

Hắn xoay người sang chỗ khác để lấy thứ gì đó, cậu nhìn thấy trên lưng hắn toàn là vết sẹo, tứ tung ngang dọc.

Lâm Chiêu Vân hít hà một hơi, cậu vội vàng che miệng lại, hai mắt mở to, lông mi không ngừng run run.

Tiếng hít thở của cậu quấy nhiễu đến hắn, động tác của hắn hơi dừng lại, giống như nhìn thấy cậu đang nhìn lén mình, hắn lập tức bước tới xốc mành của cậu lên.

Lâm Chiêu Vân giật mình, lập tức vứt nhiệm vụ ra sau đầu, nhắm mắt lại vờ như mình đã ngủ.

Nhưng cái chăn cậu dùng để che khuất nửa mặt đã bị xốc lên.

Dưới tấm chăn là một khuôn mặt tái nhợt, tuy đã cố gắng giấu giếm sự thật mình chưa ngủ, nhưng cố tình lông mi vẫn run rẩy.

“Giả vờ ngủ cái gì?”

“Hô hấp còn run rẩy.”

Đầu ngón tay hơi thô ráp của hắn chạm vào khuôn mặt, lúc này cậu mới mở mắt ra.

“Không giả vờ, tôi sắp ngủ rồi…” Cậu khẽ tránh thoát đầu ngón tay của hắn, khuôn mặt mẫn cảm vùi đầu vào trong chăn.

“Cái khuôn mặt ngu xuẩn, cũng chỉ có tên Anthony không phẩm vị mới nhìn trúng.”

“Có phải cảm thấy tất cả mọi người sẽ bị quyến rũ bởi gương mặt của cậu không, cậu kêu vài tiếng là có thể sống sung sướиɠ à?”

“Đừng có mà ngây thơ như vậy, sau khi bị chơi chán, bọn họ sẽ ném cậu vào đám người kia thôi.”

{Chậc, tao ngửi thấy mùi chua đâu đây.}

{Đã hiểu, chờ quay xe.}

Giọng nói của Anthony vang lên: “Sigmund, cậu đừng làm bé đáng yêu của tôi sợ hãi.”

Giọng nói mềm mại của Lâm Chiêu Vân vang lên từ trong chăn: “Tôi đã làm gì? Làm anh ghét tôi như vậy…”

Khóe mắt Sigmund hơi tối sầm lại, liếc về phía hàng lông mi đang run rẩy kia, hừ lạnh một tiếng: “Bẩn muốn chết, sau này cách xa tôi ra.”

Hắn nói xong bèn rời đi.

Lâm Chiêu Vân cảm thấy Sigmund đã hiểu nhầm chuyện gì đó, nhưng tính cách của hắn rất không tốt, cậu không dám tới gần giải thích thêm gì.

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt trốn trong chăn không dám ló đầu ra.

Cảm nhận sự ác ý trắng trợn như vậy, cho dù trải qua bao nhiêu lần cũng sẽ làm người khác cảm thấy tủi thân.

Giọng nói của hệ thống bỗng vàn lên: [Nhiệm vụ nhân thiết: Trong 24 tiếng lấy trộm nội y của nam giới, phần thưởng: 100 tích phân.]

Lâm Chiêu Vân: ???

Nước mắt lập tức nghẹn lại.

Cả người ngơ ngác: [Đây là nhiệm vụ gì thế…?]

Số 886: [Cậu là kẻ trộm, hệ thống sẽ dựa vào nhân thiết của mỗi người chơi trong phó bản, sau đó làm mới một vài nhiệm vụ người chơi có thể hoàn thành, không phải đúng lúc cậu thiếu…]

Lâm Chiêu Vân:…

Nhưng cậu không muốn mặc đồ của người khác.



Tới mười giờ, khu phòng bệnh cắt điện, căn phòng rơi vào bóng tối, bên ngoài vang lên một vài âm thanh không nghe rõ, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Hôm nay không chỉ có cậu là người bệnh mới.

Người bạn cùng phòng cuối cùng vẫn chưa trở về.

Suy nghĩ cả một ngày, thể xác và tinh thần của cậu đều mệt mỏi, tinh thần và thân thể đều bị tra tấn, cho dù vô cùng bất an, mí mắt cũng nhanh chóng nhắm lại.

Róc rách…

Tiếng nước chảy làm Lâm Chiêu Vân vốn không ngủ sâu chậm rãi thức giấc.

Mí mắt nặng nề khẽ mở ra, bỗng nhiên cả người giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.

Có một bóng đen đang đứng trước mép giường của cậu!