Chương 7.2: Đi tắm

Kỳ Quang âm thầm kêu hai tiếng, miệng mếu mếu, nước mắt từ khi nào lại chảy dài xuống má hắn. Đôi mắt hồng hồng như thỏ, hắn chui đầu vào chăn khóc trộm. Hắn càng nhìn Hoàng Tĩnh Tường thì càng nhớ đến hoàng thúc của mình. Hoàng thúc khi xưa cũng ôm hắn như vậy, cũng trừng hắn như vậy. Nhưng người này cũng không phải hoàng thúc của hắn. Hắn làm sao mới có thể trở về đây chứ? Có phải nếu hắn trở lại cái chỗ mà Hứa thiếu gia bị tai nạn thì có thể được trở về hay không?

Kỳ Quang nhớ hoàng thúc, nhớ mẫu hậu, nhớ tiểu Thuận tử. Khi nãy kể cho Hoàng Tĩnh Tường những chuyện đó hắn đã suýt nữa rơi nước mắt. Hắn không muốn ở lại chỗ này, chỉ muốn trở về mà thôi. Hắn nghĩ nghĩ, có lẽ ngày mai sẽ tìm Trần Ổn, nhờ y đưa hắn đến cái nơi mà người ta tìm thấy hắn. Có lẽ biết đâu có cơ hội trở về thì sao?

Kỳ Quang đang trần mình trong cảm xúc thì đầu giường bên kia liền lún xuống, sau cả cả cơ thể nặng nề đổ ập đến, một hơi thở mát mẻ cùng hơi nước truyền đến cổ khiến hắn khẽ rùng mình một cái. Một bàn tay chui vào xốc chăn lên, sau đó hắn lại bị người kia ôm vào lòng khít chặt.

- Sao lại khóc, hả thỏ con?

Hoàng Tĩnh Tường khi nãy tắm ra thì nhìn thấy lớp chăn run run, lia mắt một cái liền biết hài tử nhà mình đang trốn trong chăn khóc trộm.

- Trẫm không khóc!

Giọng nói run run yếu ớt vang lên.

- Còn nói dối?

Hai bàn tay to liền kéo cái đầu nhỏ của hắn đối diện cùng mình. Nhưng cổ hắn lập tức cứng ngắt mà vùi đầu trong ngực y, kiểu gì cũng không để y nhìn thấy mình khóc.

- Sao lại khóc, nói tôi nghe, tôi sẽ giúp em!

- Oa...oa...

Hoàng thượng nhỏ bỗng nhiên khóc nấc lên. Nước mắt chảy xuống ngực y một mảng ướt đẫm, hại cả tâm y đều đau đớn.

- Trẫm muốn về nhà, trẫm nhớ nhà!

- Ở đây là nhà rồi còn gì?

Hoàng Tĩnh Tường biết rõ nhưng vẫn hỏi.

- Trẫm không muốn ở đây, trẫm muốn về cung. Trẫm nhớ hoàng thúc, nhớ mẫu hậu, còn có...còn có Phí Lời...

- Ở đây có đồ ăn ngon, em không cần sao?

- Trẫm không cần!

- Ở đây Từ công công, em không cần sao?

- Trẫm không cần!

- Vậy...ở đây có tôi. Em cũng không cần sao?

- ...

Hoàng Tĩnh Tường hôn lêи đỉиɦ đầu hắn một cái, bàn tay to vỗ về bờ lưng mềm mại của hắn. Hoàng thượng vẫn nức nở trong lòng y.

- Trẫm nhớ hoàng thúc, ở đây không có hoàng thúc, trẫm sợ mình quên đi hắn!

Thì ra là như vậy, ở với Hoàng Tĩnh Tường hai ngày, hoàng thượng cảm thấy mình sắp nhầm lẫn giữa y và hoàng thúc của hắn rồi. Hắn tuyệt đối không thể quên đi người kia. Hoàng Tĩnh Tường vui vẻ trong lòng nhưng bất chợt cũng cảm thấy thật nặng nề.

- Ngoan, từ từ tôi sẽ nghĩ cách đưa em về, có được không?

- Thật?

- Thật!

Hoàng thượng nhỏ bỗng nhiên ngồi bật dây nhìn chằm chằm vào Hoàng Tĩnh Tường đang nằm.

- Vậy móc ngoéo đi trẫm mới tin nha.

Hoàng Tĩnh Tường vươn tay ra móc vào ngón tay út của hắn một cái rồi bỗng nhiên ngồi bật dậy đánh "chụt" một cái hôn vào môi hắn rồi tách ra.

- Thành giao!

Thấy Kỳ Quang ngơ ngơ dùng tay chạm vào môi thì Hoàng Tĩnh Tường cười cười.

- Là đóng dấu, không phải chào xã giao!

Hoàng Tĩnh Tường nằm xuống định vươn tay tắt đèn thì thấy hoàng thượng vẫn còn ngồi đó ngốc lăng liền nhíu nhíu mày.

- Còn không mau ngủ!

- Nhưng ngươi sao còn không mặc y phục nha?

Hoàng thượng liếc liếc Hoàng Tĩnh Tường, rõ ràng y chỉ tùy tiện quấn một chiếc khăn trắng quanh hông, để lõa nửa thân trên khoe ra cơ bụng sáu múi săn chắc, l*иg ngực dày rộng cùng cơ thể vạm vỡ. Còn bản thân hắn thì vì sao lại mặc một bộ đồ ngủ áo liền quần trắng muốt rộng thùng thình, trên cổ áo còn một chiếc nón tai thỏ thật dài, trên thân áo còn thêu hình một con thỏ hồng gặm cà rốt, trông như một hài tử nhỏ đáng yêu. Lúc này hắn mới nhận thức dưới mông hơi cộm cộm, nhìn xuống thì ra là cái đuôi thỏ tròn tròn bằng lông màu trắng. Hắn cảm thấy mình mặc y phục kín mít còn y vì cái gì lại thiếu trước hụt sau vậy nha?

- Tôi quen ngủ không mặc đồ!

- Ngươi mặc đồ đi, trẫm không quen nhìn thấy người khác như vậy, thật không phép tắc!

Hoàng Tĩnh Tường bất giác bật cười một cái, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ rồi tắt đèn. Hoàng thượng ngồi trong bóng tối vô cùng không cam tâm mà dậm chân.

- Ngủ!

Y vươn tay kéo đầu nhỏ ôm vào ngực rồi hài lòng chìm vào giấc ngủ, cũng không biết rằng đêm đó có hai người hì hục ngoài vườn, chính là Trần Ổn và Từ quản gia.

- Cậu chủ vì cái gì lại phá như vậy nha?

Hai người bọn họ người dao người cuốc trồng lại "vườn khoai" của mình bị hoàng thượng nhỏ đào lúc chiều. Hóa ra không phải là khoai mà chính là lan Tuế Nguyệt, một loại lan quý hiếm mang từ Tây Tạng về. Khó khăn lắm Từ quản gia mới nhân giống ra được, đã năm năm mới đến gần ngày ra hoa, mỗi ngày đều chăm bón kỹ lưỡng. Thật không ngờ trong một buổi chiều ông và Trần Ổn ra ngoài đã bị cậu chủ phá thành ra như vậy. Từ quản gia khóc không ra nước mắt. Cậu chủ về nhà mới có một ngày hai đêm mà quậy thành ra như vậy, những ngày tháng sau này bọn họ phải tính làm sao đây?