Chương 2

Ngày hôm sau, Lả Lướt bị ánh nắng sớm ôn nhu đánh thức.

Cô cuộn tròn trong ổ chăn mềm mại, ngủ đến khi khuôn mặt đỏ bừng. Ý thức dần trở lại, cô cảm nhận được lòng ngực mềm ấm, liền thoải mái mà cọ cọ, duỗi thẳng người và ngáp một cái.

Hai ba cái bong bóng trong suốt xuất hiện quanh cô, lơ lửng như muốn bay lên trần nhà, nhưng lại bị một tia trắng tinh thu hút, tự dừng lại giữa không trung.

Cố Thanh Khâu ngón tay không dừng lại ở bong bóng biển khi bị chạm vào, lập tức chuyển qua má của Lả Lướt, nhẹ nhàng nhéo nhéo chút thịt mềm.

Giọng cô mang chút lưu luyến của sáng sớm: “Tỉnh chưa?"

Lả Lướt, bị giấc ngủ nướng kéo đến thần hồn điên đảo, hoàn toàn không ý thức được tình cảnh của mình, tay chân cùng sử dụng khóa chặt tay Cố Thanh Khâu lên ngực, rồi chôn mặt sâu hơn vào lòng ngực, nỉ non nói: “Không dậy nổi... Không...”

Lời oán giận còn chưa nói xong, cô đột nhiên nhận ra điều gì, bỗng dưng mở to mắt nhìn.

Đập vào mắt là một bộ ngực tinh tế, đường cong phập phồng trần trụi triển lãm ra cơ thể đẹp đẽ của chủ nhân.

Tầm mắt hướng lên trên, một bàn tay đang luồn vào tóc đen của cô, và chủ nhân của nó, Cố Thanh Khâu, đang chống đầu nhìn cô.

Một vị có tuổi nghề trong nền phê bình điện ảnh từng đánh giá như sau: “Nếu thế gian này có thứ gì đẹp hơn cảnh trong mơ, thì đó chính là ánh mắt Cố Thanh Khâu khi nhìn bạn.”

Lả Lướt chưa bao giờ nghe qua những lời này, nhưng trong cơn mơ màng, cô cảm thấy nếu phải cạnh tranh với Cố Thanh Khâu để ngủ nướng, thì chắc chắn không có đường sống.

Cố Thanh Khâu thức cả đêm trông chừng, thấy Lả Lướt một phút trước còn đang ngủ ngon giấc, vừa tỉnh dậy cả người lại ngây dại. Cô tưởng có điều gì không ổn, liền nhíu mày định dùng linh lực kiểm tra lại tiểu Cẩm Lý trước mặt.

Nhưng cô mới vừa có động tác, thì Lả Lướt đã bị sắc đẹp làm cho bừng tỉnh.

Lả Lướt giật mình nhớ lại những chuyện sau lôi kiếp hóa hình, vội vàng lật mình như cá chép, rồi tay chân cùng sử dụng định thoát ra.

Dự kiến rằng khi cô vừa lật người, chỉ một giây sau, đã bị Cố Thanh Khâu đè lại bụng nhỏ và ôm vào lòng.

Thừa dịp Lả Lướt còn đang mơ màng, Cố Thanh Khâu ngón tay đã lén lút chui vào bên trong quần áo của cô.

Cô nhẹ nhàng chạm ngón tay lên bụng nhỏ của Lả Lướt, điều động linh lực thông qua đầu ngón tay mà thấm vào trong thân thể cô, vừa tẩm bổ vừa tinh tế kiểm tra.

Lả Lướt ngay lập tức cứng đờ như một khúc gỗ. May mắn là lúc này cô đã xoay lưng về phía Cố Thanh Khâu, tránh được sắc đẹp gây xao nhãng. Một lát sau, trí thông minh và dũng khí của cô rốt cuộc cũng quay trở lại.

Cô nắm lấy bàn tay đang ở "vị trí nhạy cảm" của mình, nức nở nói: “Cá, cá bụng không thể ăn..."

Cố Thanh Khâu thực sự không hiểu nổi tâm trí của cô phát triển như thế nào, cố nén cười, cố ý nhéo nhéo chút thịt mềm trên bụng cô, nói: “Phải không? Tối hôm qua chị đã xem qua, rõ ràng chỉ có chỗ này hơi có chút thịt."

Lả Lướt nghe vậy, nỗ lực nín thở thu gọn bụng, lần thứ hai cố gắng tự cứu: “Không, đã không có!”

Mặc dù không thể nhìn thấy vẻ mặt co quắp của người trong lòng ngực, Cố Thanh Khâu vẫn vui vẻ mà cong cong khóe miệng.

Cô đang muốn tiếp tục đùa giỡn vài câu thì điện thoại đặt bên gối đầu "leng keng" một tiếng, báo hiệu có tin nhắn đến.

Cố Thanh Khâu không muốn làm gián đoạn quá trình kiểm tra linh khí, vì thế dùng tay đang chống đầu cầm điện thoại lên.

Sau khi dùng vân tay mở khóa, nàng nhìn thấy thông báo từ người đại diện.

【Người đại diện - Ngu Mộng】: Thanh Khâu, hiện tại có rảnh không? Lần trước nói về bộ diễn đã gửi kịch bản rồi, cô có rảnh thì xem qua một chút.

【Người đại diện - Ngu Mộng】: Ám Hương Lâm.pdf

【Người đại diện - Ngu Mộng】: Cô buổi sáng trước xem một chút, tôi buổi chiều sẽ qua nói chuyện với cô.

Cố Thanh Khâu thao tác điện thoại bằng một tay, trả lời một cái "Được".

【Người đại diện - Ngu Mộng】: Tiểu cẩm lý hất đuôi bán manh.jpg

【Người đại diện - Ngu Mộng】: Tiểu cẩm lý gõ vui vẻ xoay vòng vòng.jpg

Cố Thanh Khâu làm lơ hai tin nhắn cuối cùng không có giá trị, đang chuẩn bị tắt màn hình, thì phát hiện trong lòng ngực, Lả Lướt giật giật, dùng ngón tay mềm mại chạm vào hai cái hình ảnh tiểu cẩm lý.

Lả Lướt nằm trong lòng ngực Cố Thanh Khâu không thể động đậy, từ khi cô cầm lấy điện thoại, sự chú ý của Lả Lướt cũng bị thu hút.

Cô không hiểu chữ viết, nhưng lại có thể nhận ra hình ảnh đuôi cá cẩm lý của mình.

Cố Thanh Khâu hiểu ý, hạ cánh tay xuống để Lả Lướt có thể nhìn rõ màn hình điện thoại hơn. Tiểu Cẩm Lý trong lòng đã quên mất nguy hiểm, thậm chí còn phối hợp ngẩng đầu, đặt tay Cố Thanh Khâu lên đầu mình.

“Đây là… di động!” Cô kinh ngạc nói nhỏ.

Cố Thanh Khâu gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Lả Lướt. Tiểu Cẩm Lý có chút thẹn thùng rụt rụt xuống, nhưng khi tránh được lại phát hiện mình đã đưa toàn bộ bụng nhỏ vào tay đại yêu quái.

Cố Thanh Khâu đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền hỏi: “Em có hiểu những chữ này không?”

Tiểu Cẩm Lý hồng mặt, thành thật lắc đầu. Cô chỉ biết về thế giới loài người qua những lần nhìn từ xa dưới biển và qua các câu chuyện kể từ bạn bè yêu tinh.

Vì vậy, cô biết về gương và điện thoại, nhưng không biết cách sử dụng chi tiết, càng không biết chữ viết của loài người.

Cố Thanh Khâu nhíu mày: “Yêu quái dẫn dắt nào em mà không truyền thừa cho em những kiến thức cơ bản này sao?”

Giọng cô thấp xuống vì phẫn nộ, làm tiểu Cẩm Lý có chút sợ hãi mà trả lời: “Em… em không có yêu quái nào dẫn dắt…”

Cố Thanh Khâu kinh ngạc.

Cô lại hỏi: “Chẳng lẽ em thành tinh xong, vẫn luôn tự mình sống một mình sao?”

“Em có yêu tinh bạn bè!” Tiểu Cẩm Lý phản bác. Nhưng ngay lập tức, cô ý thức được điều gì đó, vội vàng che miệng: “Không đúng, không đúng, em không có bạn bè, em chỉ là một con cá chơi một mình!”

“Như thế nào?” Cố Thanh Khâu để sát vào đỉnh đầu cô, “Sợ tôi tìm ra cả bạn của cô, cùng nhau ăn sao?”

Tiểu Cẩm ý đã cuộn tròn thành một đống, nhỏ đến mức không thể phát hiện, gật gật đầu.

Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng cười khẽ truyền đến từ đỉnh đầu, hơi thở ấm áp xuyên qua tóc cô, khiến cô toàn thân tê dại.

Cố Thanh Khâu cười xong, nghiêm túc nói: “Yên tâm, trước khi ăn sạch em... Chị không có hứng thú với tiểu yêu tinh.”

Nghe đến chữ “ăn”, Lả Lướt không nhịn được mà run rẩy, biện bạch: “Chị... chị tối hôm qua không phải nói không ăn em sao?”

“Chị có nói vậy sao?” Cố Thanh Khâu thu hồi điện thoại, chống giường ngồi dậy.

Lả Lướt cẩn thận nhớ lại, phát hiện tối hôm qua cô thật sự chưa nhận được câu trả lời khẳng định.

Trong lúc cô miên man suy nghĩ, Cố Thanh Khâu cũng rút tay ra khỏi áo cô. Cô ôm tiểu Cẩm Lý đã cuộn tròn thành một đống lên, đặt cô ngồi trên giường, rồi nói: “Có ăn hay không... còn phải xem biểu hiện của em.”

Tiểu Cẩm Lý phục hồi tinh thần, sợ hãi mà nói: “Em... em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”

Cố Thanh Khâu vừa định giải thích vai trò “trợ lý minh tinh” thì khựng lại. Cô khẽ mở môi, xác nhận hỏi: “Ừ? Em muốn biểu hiện thế nào?”

Tiểu cẩm lý lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn cô, một lát sau, chậm rãi cử động.

Cô cúi người tới gần đại yêu làm cô sợ hãi, đôi tay nhẹ nhàng vòng qua vai lưng, với tư thế hiến thân, đem chính mình đưa vào lòng ngực Cố Thanh Khâu.

Cố Thanh Khâu rõ ràng cảm nhận được thân hình tế gầy của cô đang run nhè nhẹ trong lòng ngực mình, như thể đã chịu cái gì kinh hách. Tuy nhiên, lời nói vang lên bên tai lại mơ hồ mang vài tia ái muội phảng phất hứa hẹn.

Độ ấm trong phòng dần dâng lên. Tiểu cẩm lý trịnh trọng hứa hẹn: “Em, em nguyện ý luôn ở bên cạnh chị, đem vận may chia sẻ cho chị.”

Nhiều năm qua, cô luôn duy trì hình tượng cao lãnh, chưa từng có người hoặc yêu nào dám chủ động thân cận đại yêu thần.

Giờ phút này, cô cảm nhận được một chút tình cảm mơ hồ.

Nhưng rất nhanh, cô tỉnh táo lại, kéo tiểu ngư ra khỏi lòng ngực mình.

Hai người trở lại tư thế mặt đối mặt, Cố Thanh Khâu nói: “Nếu muốn ở lại bên cạnh chị mà không bị ăn, trước tiên, em cần phải có một số kiến thức cơ bản về nhân gian.”

“Ví dụ như cơ bản nhất…” Cô nhìn về phía điện thoại, “Hiểu biết chữ viết của loài người.”

Lả Lướt cắn môi, mắt đẫm lệ nói: “Em… em không biết…”

“Chị biết.” Cố Thanh Khâu cười cười.

Cô duỗi tay, vuốt những sợi tóc trên mặt tiểu cẩm lý ra sau tai, ngón tay lưu luyến ở vành tai mềm mại .

Lả Lướt bị cô chạm đến lỗ tai nóng bừng, đang muốn thối lui, lại bị Cố Thanh Khâu đè lại gáy.

“Chị sẽ truyền thụ cho em một ít kiến thức cơ bản.” Cố Thanh Khâu giải thích, nhẹ nhàng ấn cô lại gần mình, “Để em có thể sinh tồn ở đây.”

Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, Lả Lướt căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Khâu.

Lả Lướt xoay tròng mắt hai vòng, dừng lại ở đôi môi mỏng của Cố Thanh Khâu đang hơi mấp máy. Với nhận thức hạn chế của mình, cô thật khó tưởng tượng rằng trên đời này lại có đôi môi đẹp đến vậy.

Chủ nhân của đôi môi mỏng nhận thấy sự phân tâm của cô, liền sát lại gần hơn, lẩm bẩm dặn dò: “Không được kháng cự chị.”

Nói xong, Cố Thanh Khâu cúi đầu, xóa đi khoảng cách cuối cùng giữa hai người.

Lả Lướt, suýt chút nữa quên hô hấp vì sự gần gũi của Cố Thanh Khâu, thẳng đến khi cảm nhận được độ ấm trên trán, mới run run rẩy rẩy mà mở mắt.

Cô cảm thấy trong đầu có thêm một ít kiến thức, nhưng lại không thể tập trung để sửa sang lại, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Cố Thanh Khâu.

Hai người trán chạm trán, hô hấp hòa quyện, tư thế thân mật đến mức cực hạn.

Việc truyền thụ kiến thức qua việc chạm trán như thế này thường chỉ xảy ra giữa cha mẹ và con cái, hoặc giữa những người yêu nhau trong mối quan hệ thân mật nhất.

Ở yêu tinh thế giới, điều đó mang ý nghĩa ——

“Em là một nửa sinh mệnh của tôi, tôi nguyện cùng em chia sẻ mọi thứ mà tôi thấy, nghe, biết.”

Lả lướt không hiểu hết những điều này, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại cho việc cô cảm nhận bản năng được động tác thân mật này ——Nó hơn cả những động tác thân mật mà bản thân cô đã từng trải qua.

Cố Thanh Khâu rõ ràng nhắm mắt lại, nhưng dường như vẫn thu hết vào đáy mắt mọi biểu hiện nhỏ của cô.

Cô trấn an: “Ngoan, nhắm mắt lại.”

——

Sau khi truyền thừa chấm dứt, Lả lướt một mình nằm hồi lâu trên giường. Trước khi rời đi, Cố Thanh Khâu đã bảo cô sử dụng phòng rửa mặt để rửa mặt một phen.

Giờ đây truyền thừa đã hoàn tất, cô xác nhận Lả lướt có thể tự mình làm tốt việc này.

Nhưng sau khi Cố Thanh Khâu rời khỏi, Lả lướt lại không nhúc nhích, chỉ ngồi ngơ ngác tại chỗ, bình phục trái tim còn đang kinh hoàng. Cô không hiểu vì sao, một bên sợ hãi yêu quái đó quấy rầy, một bên lại cảm thấy đại yêu khiến cô thần hồn điên đảo, cảm xúc chán ghét không dậy nổi.

Mãi đến khi Cố Thanh Khâu dưới lầu gọi một tiếng, Lả lướt mới hồi phục tinh thần.

Cô nhảy lên từ giường, vô cùng lo lắng mà vọt vào phòng rửa mặt để rửa mặt đánh răng.

Cố Thanh Khâu chuẩn bị xong bữa sáng cho hai người, đợi một lát ở bàn ăn, mới thấy Lả Lướt tóc ướt đẫm, từ từ đi tới.

Cô dùng ánh mắt ý bảo Lả lướt ngồi xuống đối diện, rồi mang khăn lông tới lau tóc ướt cho cô. Rõ ràng chỉ cần đánh một cái búng tay là có thể giải quyết việc nhỏ này, nhưng đối với tiểu yêu tinh này, Cố Thanh Khâu luôn có kiên nhẫn.

Sau khi tóc đã khô, Lả Lướt nhìn chằm chằm vào chiếc sandwich trứng thịt trong tay Cố Thanh Khâu —— Trước mặt cô, vẫn là bát cháo thanh giống như tối hôm qua.

Nhưng lúc này, với cơ sở hiểu biết đã có, tiểu cẩm lý hiểu rằng một yêu tinh dự trữ lương thực căn bản không có tư cách yêu cầu đồ ăn cho riêng mình.

Cô chỉ có thể thu hồi ánh mắt khát vọng, đáng thương vô cùng mà cầm chén cháo thanh uống sạch.

Cố Thanh Khâu vừa lòng khi thấy cô uống xong bát cháo linh khó tìm trên thế gian, liền lấy điện thoại gửi tin nhắn.

【Thanh Khâu】: Ngu Mộng, chiều nay tới, mang giúp tôi một cái bánh kem sữa tươi Kiss Me.

【Người đại diện - Ngu Mộng】: Hắc ~ cô cũng biết thèm đồ ngọt à?

【Thanh Khâu】: Không phải tôi ăn.

【Người đại diện - Ngu Mộng】: ???