Chương 9

Lả Lướt trên xe, đánh một giấc ngắn, rồi giật mình tỉnh dậy khi xe đã đến trước cổng biệt thự.

Cô không thể không dụi dụi má vào chiếc gối, duỗi thẳng lưng chuẩn bị vươn vai.

Nhưng khi cô vừa nhấc tay lên, đã bị Cố Thanh Khâu giữ lại.

Lả Lướt ngỡ ngàng, lúc này mới phát hiện thứ mà mình tựa vào không phải là gối mà là vai của Cố Thanh Khâu.

Tay cô giơ lên, suýt chút nữa đã đánh trúng mặt Cố Thanh Khâu.

"Xin, xin lỗi." Cô ngượng ngùng rút tay về, nhỏ giọng xin lỗi.

Cố Thanh Khâu trầm mặc cởϊ áσ khoác, ném sang một bên.

Sau khi làm xong, cô nhịn không được nói một câu: "Ngày thường không thấy em ngủ mà còn chảy nước miếng nữa."

"Người ta khi ngủ không ngon thường dễ chảy nước miếng." Ngu Mộng, người ngồi đối diện hai người, lặng lẽ nhặt áo khoác lên, còn giúp Lả Lướt giải thích: "Có thể hiểu mà!"

Nghe vậy, vẻ mặt xấu hổ của Lả Lướt chưa kịp dịu lại thì Ngu Mộng đã tò mò xác nhận: "Vậy là… hai người thường ngủ chung?"

"Cho nên cô mới biết được Lả Lướt ngủ không chảy nước miếng?"

Cố Thanh Khâu không muốn để ý đến câu hỏi nhàm chán này, lập tức bước xuống xe trước.

Lả Lướt cũng đỏ bừng mặt, vội vàng lấy đồ của mình rồi chào tạm biệt Ngu Mộng.

Khi cô vào biệt thự và đóng cửa lại, cô phát hiện Cố Thanh Khâu đã bận rộn trong bếp.

Tiểu cẩm lý nhẹ nhàng tiến lại gần, phát hiện Cố Thanh Khâu đang chiên hai miếng bít tết lớn.

Ánh mắt Lả Lướt sáng lên, cô hỏi: "Tối nay, em cũng có thể ăn thịt sao?"

Trong trí nhớ của cô, sức ăn của Cố Thanh Khâu thường chỉ cần một miếng bít tết là đủ.

Nhưng vì ban ngày đã dùng nhiều linh lực để trị liệu cho một con cá nhỏ, đang cần bồi bổ, Cố Thanh Khâu quay đầu nhìn cô một cái, sau đó chỉ vào bệ bếp bên cạnh: "Bữa tối của em ở đằng kia."

Trên mặt bàn đá cẩm thạch màu đen bóng loáng, một chén cháo trắng đơn độc nằm đó, phản chiếu ánh sáng u ám.

Lả Lướt lập tức xị mặt xuống.

Cô yếu ớt phản đối: "Em không muốn ăn cháo, em… em cũng muốn ăn thịt!"

Cố Thanh Khâu vừa lật mặt miếng bít tết trong chảo, nghe vậy liền quay lại nhìn.

Nghĩ một lúc, cô bước đến tủ phía dưới, lấy ra một hũ thịt bò viên.

Trong ánh mắt chờ đợi của Lả Lướt, cô mở nắp và lấy ra một viên: "Nè, cho em, thịt đây."

Viên thịt bò tỏa ra mùi thì là nhè nhẹ, nhưng Lả lướt khịt khịt mũi, không thể chấp nhận được, hỏi lại: "Chỉ… chỉ một viên thôi sao?"

"Viên này rất khó làm." Cố Thanh Khâu đặt viên thịt bò vào tay cô, sau đó tiếp tục đậy nắp hũ lại, "Lúc trước khi đóng phim, tôi vô tình có được công thức bí truyền này, làm một lần phải trải qua hai mươi bước phức tạp."

"Nhưng mà…" Lả lướt nhịn không được chen vào: "Rõ ràng chị có thể…"

Cô còn chưa kịp nói hết câu, Cố Thanh Khâu đã "tâm lý" giải thích: "Tôi thử dùng linh lực chế biến, nhưng hương vị luôn không đúng. Vì vậy…"

Nửa câu sau cô không nói rõ, nhưng Lả Lướt có thể hiểu được từ ánh mắt của cô rằng "Cho em một viên là tốt lắm rồi."

Phản đối không thành, Lả lướt đành cầm viên thịt bò, tức giận bước đi.

Cô đi đến ghế sofa trong phòng khách, bỏ viên thịt bò vào miệng.

Thịt bò giòn tan trong miệng cô, mùi thơm nồng hòa quyện với hương vị của thịt bò, tạo nên một vũ điệu Waltz tuyệt vời trong miệng.

Ánh mắt Lả lướt sáng lên, mọi oán giận tan biến, vui vẻ lăn hai vòng trên sofa rộng lớn.

Lúc này, điện thoại đặt bên cạnh cô sáng lên.

Lả lướt vội vàng cầm lên xem, phát hiện là tin nhắn từ Cổ Kim Dao.

[Thỏ con không ngoan]: Lả lướt, nếu đoạn chat của chúng ta bị con đại yêu kia phát hiện, chúng ta tạm thời sẽ không liên lạc nữa. Nhưng cậu yên tâm, tớ và chị Đồng Nhược đã có kế hoạch mới, tớ sẽ nhanh chóng tìm cách cứu cậu!

Ý thức được rằng cách liên lạc duy nhất với bạn tốt bị cắt đứt, Lả Lướt cúi đầu thất vọng.

Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, trả lời lại.

[Cố Lả lướt]: Được rồi, Kim Dao.

[Cố Lả lướt]: Thực ra tớ ổn lắm, tớ đang cố gắng thích ứng với cuộc sống hiện tại, nỗ lực làm tốt công việc của mình trong xã hội loài người. Nên Kim Dao cậu không cần lo lắng quá cho tớ, tớ hy vọng cậu tập trung vào cuộc sống của mình, đừng tiêu tốn quá nhiều sức lực vì tớ. Gần đây tớ cũng suy nghĩ nhiều, tớ vẫn còn giá trị, đại yêu chắc không có kế hoạch ăn tớ ngay đâu, đối xử với tớ cũng khá tốt…

Do dự một lúc rồi gửi tin nhắn đi, Lả Lướt nhấp môi, dư vị của viên thịt bò vẫn còn đọng lại, nhưng cô không khỏi lẩm bẩm thêm một câu phàn nàn.

[Cố Lả lướt]: Trừ cái việc không cho tớ ăn cái gì ra!

Ở một thành phố khác, Cổ Kim Dao tức giận ném điện thoại xuống.

"Trời ạ! Con yêu quái đó có phải là người không!" Cô vô thức vò rối tóc, khóc lóc kể lể với Đồng Nhược: "Nó không cho Lả lướt ăn gì cả! Em, em muốn tố cáo nó ngược đãi cẩm lý!"

Đã từng được một bài học từ Đồng Nhược, lần này cô kiềm chế bản thân và giữ bình tĩnh.

"Đại yêu quái không phải người." Đồng Nhược lạnh lùng nói: "Nhưng chuyện của tiểu cẩm lý không thể giải quyết ngay được. Em có thể tập trung vào buổi diễn một giờ nữa được không?"

"A!" Cổ Kim Dao kêu lên thảm thiết, nhìn vào gương thấy tóc mình rối tung, kêu rên: "Em vừa mới làm xong tóc!"

Rồi cô nhìn Đồng Nhược cầu cứu: "Chị Đồng, chị Đồng Nhược …"

Đồng Nhược thở dài, tạm thời bỏ việc trang điểm của mình, xoay người lấy một chiếc máy uốn tóc bên cạnh.

Cô vẫy tay với thỏ con: "Lại đây."

Cổ Kim Dao vui mừng khịt khịt mũi, nhảy phắt lại gần.

---

Vào đêm sau.

Sau khi rửa mặt, Cố Thanh Khâu không như thường lệ xuống lầu ngồi trên đại sô pha tiêu khiển.

Cô ngồi trên giường, chăm chú nghiên cứu hộp đầy sơn móng tay, màn hình điện thoại vẫn chưa tắt hẳn, lấp ló dòng chữ "Mỹ giáp bước đi".

Thói quen sau khi tắm xong là nằm dài trên giường, Lả Lướt đứng cách giường năm bước, rối rắm nhìn chằm chằm Cố Thanh Khâu.

Rõ ràng, chỉ dùng ánh mắt cũng không thể khiến đại yêu biến mất.

Nhận ra điều này, Lả Lướt thử hỏi: "Chị … thật thích mấy thứ này sao?"

Cố Thanh Khâu không ngẩng đầu lên, trả lời: "Ừ, cũng được."

"Vậy… vậy tặng chị hết đi!" Tự cho là đã tìm ra giải pháp, Lả Lướt vui vẻ đề nghị: "Chị, chị có thể mang sang bên sô pha mà xem!"

Mấy thứ này cô vốn không dùng, mượn hoa hiến Phật tặng cho Cố Thanh Khâu, không chỉ lấy lòng đại yêu, mà còn có thể khiến đại yêu rời khỏi "lãnh địa" của mình.

Tiểu cẩm lý tính toán thế nào cũng thấy chiêu này thật là diệu kế!

Nhưng phản ứng của Cố Thanh Khâu lại nằm ngoài dự kiến của cô.

Đại yêu mỉm cười nhìn cô một cái rồi gọi: "Lại đây."

Tiểu Cẩm Lý có chút không hiểu nguyên do nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô.

Cố Thanh Khâu thực sự có hứng thú với việc làm móng tay, nhưng điều khiến cô hứng thú hơn là ——

"Để chị giúp em làm móng."

"Hả? Giúp em làm móng?" Tiểu cẩm lý lúng túng nhận ra — mình hình như đã rơi vào bẫy.

Cố Thanh Khâu gật đầu xác nhận suy đoán của cô.

Thực ra, Cố Thanh Khâu là một ảnh hậu, sao có thể chưa từng làm móng?

Mỗi lần nhìn thợ làm móng tay với những động tác điêu luyện, có thể vẽ ra những bộ móng tinh xảo, trong lòng Cố Thanh Khâu đã sớm ngứa ngáy muốn thử.

Giống như nhiều cô gái khác muốn tết tóc cho người khác, ảnh hậu Cố cũng rất muốn thử làm móng cho người khác.

Nhưng trước đây cô thường tỏ ra cao lãnh, làm gì có cơ hội làm chuyện này?

Hiện tại tiểu cẩm lý đang ở bên cạnh, công cụ lại đầy đủ, cơ hội hiếm có, Cố Thanh Khâu đương nhiên không bỏ lỡ.

Vốn định giữ khoảng cách với đại yêu, tiểu cẩm lý đành gật đầu đồng ý, tay run run rẩy rẩy đưa ra.

Thấy cô lúng túng, Cố Thanh Khâu hiểu lầm ngay.

Cô trấn an: "Em sợ gì chứ? Dù chị chưa từng làm cho người khác, nhưng tay chị rất vững, sẽ không làm sai đâu."

Tiểu cẩm lý không phải lo lắng về việc đó, nghe vậy mặt càng thêm lo lắng.

Cố Thanh Khâu dừng một chút, buông tay cô ra: "Bộ dụng cụ Mạnh Tiểu Nha đưa không có đủ đồ làm móng... Chị mới đặt hàng, nhưng phải đến ngày mai mới nhận được."

Nói xong, cô vỗ vỗ chân tiểu cẩm lý: "Nếu em sợ, thử làm móng chân trước đi. Dù có hỏng, người khác cũng không thấy."

"Hả?" Tiểu cẩm lý vẫn chưa kịp phản ứng.

"Em ngồi xa một chút, đưa chân lại đây." Cố Thanh Khâu phân phó.

Nhận ra có thể kéo dài khoảng cách, tiểu cẩm lý không phản đối!

Cô vội gật đầu, dịch mông ra xa hai bước.

Tiểu cẩm lý vừa tắm xong, hai chân trắng nõn sạch sẽ. Ngón chân tròn trịa đáng yêu, khép lại với nhau vừa vặn, thon gọn. Đôi chân này rất thích hợp để làm móng.

Lòng bàn chân mềm mại, cảm giác còn tốt hơn bàn tay, Cố Thanh Khâu nắm lấy, không nhịn được mà bóp nhẹ một chút.

Tiểu cẩm lý bất ngờ run lên, cả người cứng đờ.

Cô hận không thể trách mắng đôi chân mẫn cảm của mình, nhưng lại không dám rụt chúng lại.

"Thả lỏng một chút, đừng căng thẳng." Cố Thanh Khâu không hiểu sự khó xử của cô, còn gia tăng yêu cầu.

"...Ừ." Tiểu Cẩm Lý khuất phục, nhẹ nhàng đáp lại.

Nhưng chuyện này, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Lả Lướt càng muốn thả lỏng, toàn bộ chân lại càng căng chặt hơn.

Cố Thanh Khâu nhíu mày, đành phải duỗi tay ra mát xa cho cô.

Đợi đến khi Lả Lướt hơi chút "mềm " một ít, cô lấy ra một lọ sơn móng tay trong suốt, bắt đầu bôi.

Cố Thanh Khâu không nói mạnh miệng, tay cô thật sự rất ổn định.

Khi cô hơi cúi đầu, ánh mắt tập trung vào chân của Lả Lướt, Lả Lướt khó khăn lắm mới thả lỏng được, cẳng chân đột nhiên run lên.

Cố Thanh Khâu bất đắc dĩ nhìn cô một cái, đặt lọ sơn móng tay xuống, dùng một tay cẩn thận nắm lấy mắt cá chân của cô: "Đừng cử động, sẽ xong ngay thôi."

Khi chiếc bàn chải nhỏ chứa một lượng sơn vừa phải rơi xuống móng chân của Tiểu Cẩm Lý, cô cảm nhận được một cơn rùng mình rất nhỏ.

Nhiều người cho rằng móng tay không có cảm giác.

Nhưng thực tế, móng tay bảo vệ cho lớp da cực kỳ nhạy cảm bên dưới. Khi lớp sơn mềm mại lướt nhẹ qua móng tay, cảm giác này sẽ truyền qua móng, tác động đến lớp da nhạy cảm bên dưới.

Cảm giác này như nhìn một mỹ nhân qua lớp màn mỏng, ngứa ngáy nhưng không chạm đến tận cùng.

Lả Lướt dù nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng động tác của Cố Thanh Khâu ——

Cố Thanh Khâu nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn chân của cô, tay cô có chút ấm áp.

Sợi tóc bên cạnh của Cố Thanh Khâu vô tình chạm vào mu bàn chân của cô, cảm giác ngứa ngáy từ đó truyền thẳng đến tim.

Cố Thanh Khâu khéo léo điều khiển bàn chải qua lại trên móng tay của cô, tạo nên những hoa văn tinh tế.

Hơi thở nhè nhẹ của Cố Thanh Khâu như gió thoảng qua lòng bàn tay của cô, dù khoảng cách không gần, hơi thở của hai người vẫn giao hòa trong không khí.

Cuối cùng, ánh mắt của Cố Thanh Khâu dường như trở nên thực chất, một lần một lần lướt qua đầu ngón chân, móng tay, cẳng chân và khắp cơ thể của cô.

Bên tai chỉ có tiếng tim đập thình thịch của chính mình, cho đến khi Cố Thanh Khâu nâng cao giọng gọi lần thứ hai, tiểu cẩm lý mới từ trạng thái mơ hồ trở về thực tại.

"Xong rồi, xem nào." Cố Thanh Khâu dường như không phát hiện ra sự khác thường của cô, đã xoay người dọn dẹp các chai lọ.

Lả Lướt không kịp chờ lấy lại nhịp thở, liền nhanh chóng thu chân lại, ôm chân co tròn thành một khối.

Cô nhìn xuống đầu gối, cúi đầu để ngắm đôi chân đã được tô màu hồng nhạt.

Không thể không công nhận, Cố Thanh Khâu có thẩm mỹ rất tốt.

Dù chỉ có công cụ đơn giản, cô ấy chỉ nhẹ nhàng sơn hai lớp sơn móng tay đơn sắc, nhưng những hạt nhỏ lấp lánh trên màu hồng nhạt lại tôn lên sự đáng yêu của đôi chân của Lả Lướt.

Lả Lướt ngạc nhiên động đậy mười ngón chân, rõ ràng rất hài lòng.

Cố Thanh Khâu chìa tay ra: “Thế nào, không tệ chứ?”

Cô được một tấc lại muốn tiến một thước kiến nghị nói: “Cái này có thể đi, tói chúng ta sơn cả móng tay.”

Lả Lướt vội vàng rụt tay lại ôm vào lòng.

Cô không trả lời, chỉ hơi lắc đầu, biểu hiện rõ sự kháng cự với Cố Thanh Khâu.

Cố Thanh Khâu nhướng mày, có chút không hài lòng, cô chạm vào móng chân tinh xảo của Lả Lướt: “Em không hài lòng à?”

Lả Lướt co người lại, hối tiếc vì thân thể con người không đủ linh hoạt để cô có thể cuộn tròn như một con tê tê.

Cố Thanh Khâu thấy Lả Lướt thật sự không muốn, cũng đành bỏ qua ý định: “Em không muốn thì thôi.”

Cô quay lại dọn dẹp, chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi một chân vừa chạm vào thảm mềm, Cố Thanh Khâu cảm thấy áo của mình bị kéo lại.

Lả Lướt khẽ hỏi: “Nếu không... Chị nói cho em cách làm thịt bò viên đi, sau này em sẽ làm cho chị ăn, coi như cảm tạ chị đã giúp em sơn móng chân!”

Cố Thanh Khâu suy nghĩ vài giây, rồi mỉm cười gật đầu: “Ừ, cũng được.”