Chương 20: Giúp một chút?

Ngày hôm sau, Quý Mộc Mộc sáng sớm đã đến trường quay, Trình Manh Manh đi toilet, cô ngồi trên ghế nhìn một chỗ đến ngẩn người.

Thiếu nữ toàn thân quần áo màu trắng, trang điểm tinh xảo nhưng hơi trắng, ngồi ở trên ghế nhìn một chỗ nào đó thẫn thờ, khuôn mặt tinh xảo ở trong ánh mặt trời, có một loại cảm giác mông lung, giống như là tinh linh lạc xuống phàm trần.

Lục Thần Hi vừa đi tới đoàn làm phim, ngay lập tức nhìn thấy một màn này, anh đột nhiên có cảm giác, giống như nếu có một tiếng lớn sẽ dọa cô bay đi.

"Tiền bối." Quý Mộc Mộc nhìn thấy Lục Thần Hi, ngẩng đầu chào hỏi.

"Mộc Mộc." Lục Thần Hi có chút luống cuống, có chút chút ngượng ngùng.

Không biết vừa rồi có phải mình nhìn rất kỳ quái hay không...

Quý Mộc Mộc không hỏi anh ngượng ngùng cái gì, dù sao da mặt Lục Thần Hi mỏng là ai cũng biết, đương nhiên, lúc quay phim biểu hiện của cậu vẫn không cần phải nói.

Quý Mộc Mộc cười nhạt hỏi: "Tiền bối vừa bay trở về đã muốn quay rồi sao, không phải sẽ rất vất vả hay sao? ”

Lục Thần Hi hôm qua bay đến thành phố J, làm khách mời đặc biệt ghi hình cho một chương trình, đêm khuya bay về thành phố B, xuống máy bay không được mấy tiếng lại phải quay lại tiếp tục quay phim.

Quý Mộc Mộc không hiểu lắm, vì sao Lục Thần Hi lại liều mạng như vậy, nhưng chuyện của người khác cô luôn không hỏi nhiều. Hơn nữa, cô và Lục Thần Hi cũng không quen thân nhau, chỉ là tương đối...hướng vềt tính cách của hắn.

Có lẽ người chính là như vậy đi, mình không có sẽ khao khát, không chiếm được sẽ nhớ mãi không quên.

"Vẫn tốt, tôi đã quen rồi." Lục Thần Hi cười đến ngại ngùng, Quý Mộc Mộc lại có thể nhìn thấy trong mắt hắn chợt hiện lên như là chua sót.

Cũng đúng, ai cũng có câu chuyện của riêng mình.

Quý Mộc Mộc không dấu vết chuyển đề tài, hai người lập tức bắt đầu thảo luận phân cảnh kế tiếp.

Lúc Phó Tây Từ và Bạch Kỳ đến, nhìn thấy cảnh hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Phó Tây Từ trực tiếp đi đến vị trí của mình, quanh thân hiện lên vẻ lạnh lùng lạnh nhạt, nhưng mà hắn luôn luôn là bộ dáng này, cho nên những người khác cũng không thèm để ý.

Tròng mắt Bạch Kỳ nhìn quanh, bĩu môi, lặng yên không một tiếng động đi tới bên kia, ngăn chặn Trình Manh Manh vừa mới từ toilet đi ra.

"Trình Manh Manh?" Bạch Kỳ cười đến vô hại, khóe mắt khẽ nhếch lên, nói: "Có thể mời cô giúp một việc được không? ”

Bạch Kỳ diện mạo thanh tú đẹp trai, so với rất nhiều tiểu thịt tươi trong giới giải trí cũng không kém, lúc này cười đơn thuần, mặt mày lại mang theo chút tà khí, chính là loại hình rất nhiều cô gái nhỏ thích.

Tiểu trợ lý đi qua đỏ mặt nhìn hắn một cái, bước nhanh rời đi.

Bạch Kỳ rất biết lợi dụng ưu thế của bản thân, lúc này chính là tính toán hấp dẫn Trình Manh Manh một chút, moi một chút chuyện từ Trình Manh Manh.

Bạch Kỳ nghĩ thầm, ‘mình thật sự là người đại diện tốt của quốc dân, hy sinh sắc đẹp vì giúp Phó Tây Từ tìm hiểu một chút quan hệ giữa Quý Mộc Mộc và Lục Thần Hi, chính mình đều bị mình cảm động’!

Bạch Kỳ cho rằng Trình Manh Manh sẽ giống như những cô gái kia, mặt đỏ tim đập đối với hắn biết điều gì nói hết điều đó, ai ngờ Vẻ mặt Trình Manh Manh ghét bỏ không chút che dấu nhìn Bạch Kỳ.

“Bạch Kỳ tiên sinh đúng không?” Trình Manh Manh giọng điệu trào phúng, ngay cả nụ cười lễ phép cũng không duy trì được, "Thật ngại quá, mặc kệ là việc gì, tôi cũng không muốn giúp. ”

Nói xong, Trình Manh Manh vòng qua hắn rời đi, một câu cũng không muốn nói nhiều.

Người bên cạnh Phó Tây Từ làm sao cô có thể không biết, không có việc gì tới tìm cô hỗ trợ? Vừa nhìn đã biết là không có ý tốt!

Trình Manh Manh bước đi phóng khoáng, Bạch Kỳ quả thật vẻ mặt ‘mơ hồ’ viết hoa.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy lại nói chuyện với hắn như vậy!

Bạch Kỳ tức giận đến nghiến răng, vẻ mặt âm trầm đi về phía Phó Tây Từ.

Trình Manh Manh đúng không! Hắn nhớ rõ cô rồi!