Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Nha Đầu Mềm Mại Của Phó Ảnh Đế Không Còn Nữa

Chương 26: Ba Quý, Mẹ Quý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quý Mộc Mộc nhắm mắt lại, rụt vào trong chăn, trái tim đau đớn như kim châm, nước mắt lặng lẽ rơi.

“Mộc Mộc, con tỉnh rồi?”

Mẹ Quý Mộc Mộc chú ý tới động tác của Quý Mộc Mộc, vội vàng đi tới, nhẹ giọng hỏi cô.

"Dạ " Quý Mộc Mộc giật giật, mở mắt ra, trong giọng nói mang theo chút áy náy: "Mẹ, lại để cho mẹ lo lắng. ”

"Đứa bé ngốc" mẹ Quý dịu dàng vuốt tóc Quý Mộc Mộc, trong giọng nói có chút thương tiếc "Có đói không? ”

"Mẹ, con chưa đói." Quý Mộc Mộc nhìn trái nhìn phải "Manh Manh đâu? ”

"Mẹ để cô ấy về trước rồi" mẹ Quý giải thích: "Ngày mai xin nghỉ một ngày đi, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. ”

"Con không sao..." Quý Mộc Mộc có chút nôn nóng, gần đây đoàn làm phim có rất nhiều phân cảnh, cô không muốn làm chậm tiến trình của mọi người.

Nhưng mà cô còn chưa nói xong đã bị mẹ Quý cắt ngang.

"Ngày mai nghỉ ngơi, mẹ đã bảo Manh Manh giúp con xin phép đạo diễn nghỉ rồi." Khuôn mặt dịu dàng của mẹ Quý nghiêm túc, nói: "Chúng ta không phải đã nói rồi sao, nếu bệnh tình của con tái phát, nhất định phải xin nghỉ để dưỡng bệnh! ”

Quý Mộc Mộc nghe vậy, đành phải gật đầu, cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Trình Manh Manh báo bình an, để cô ấy yên tâm.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Quý Mộc Mộc nói: " Anh Lạc đã đi chưa mẹ? ”

"Vẫn chưa, đang ở dưới lầu." Quý Mộc Mộc nhượng bộ khiến cho sắc mặt mẹ Quý có chút ý cười, nói: "Để mẹ gọi lên? ”

"Không cần đâu" Quý Mộc Mộc lắc đầu, "Con đi xuống cũng được, còn phải cảm ơn anh Lạc. ”

Mẹ Quý “ừ” một tiếng, cùng Quý Mộc Mộc xuống lầu.

Phong cách trang trí của nhà Quý Mộc Mộc không giống với phong cách châu Âu đang thịnh hành hiện nay, ngược lại tương đối cổ điển, rèm châu, bàn gỗ, bình phong, khắp nơi đều có một loại cảm giác cổ xưa.

Quý Mộc Mộc biết, tất cả là làm theo sở thích của mẹ Quý, Quý gia vốn cũng là phong cách Châu Âu đang thịnh hành hiện nay, nhưng mà mẹ Quý bởi vì nguyên nhân gia tộc, thích phong cách trang trí cổ điển, ba Quý vì để cho mẹ Quý có cảm giác quen thuộc, trực tiếp thay đổi trang trí của toàn bộ biệt thự.

Năm đó, ba Quý có thể xem như nổi danh cực kỳ yêu chiều vợ, đến nay vẫn như thế, có thể nói là vô số người ghen tị.

Ngay cả Quý Mộc Mộc cũng hâm mộ.

Trên ghế gỗ đàn hương trong phòng khách, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau.

Người đàn ông bên trái nhìn qua điềm tĩnh, nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại uy nghiêm, còn có một loại khí chất lắng đọng theo năm tháng.

Người đàn ông đối diện mặc âu phục màu trắng, ngay cả cà vạt cũng là màu trắng, cẩn thận tỉ mỉ, mặt mày anh tuấn, biểu cảm nghiêm túc, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông chững chạc lại tự biết kìm chế.

Hai người nghe được tiếng bước chân xuống lầu, quay đầu nhìn về phía Quý Mộc Mộc.

Ánh mắt ba Quý dịu dàng, nhưng lại nhìn mẹ Quý phía sau Quý Mộc Mộc, Quý Mộc Mộc cũng không thèm để ý, dù sao trong mắt của ba cô, người đầu tiên nhìn đến luôn luôn là mẹ cô, sau đó mới là cô.

Lạc Tư trong mắt có chút dịu dàng và thân thiết, nói: "Đã đỡ hơn chưa? ”

"Ừm " Quý Mộc Mộc cười cười, có chút ngượng ngùng: "Anh Lạc, lại làm phiền anh rồi. ”

Nghe thấy thế, Lạc Tư không vừa lòng nhíu nhíu mày, nói: "Cái này không tính là gì, em không sao là được rồi. ”

"A, chỉ có chút triển vọng này." ba Quý hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc Quý Mộc Mộc một cái.

Mẹ Quý bất mãn, trừng mắt nhìn ông, ba Quý in lặng một chút, mới mở miệng nói: "Đỡ rồi? ”

"Dạ" Quý Mộc Mộc đáp một tiếng, cũng không để ý thái độ của ba Quý.

Cô biết ba cô quan tâm đến cô, chỉ là không biết nói làm sao.

------ câu chuyện ngoại lề------

Mẹ Quý: Tôi thích rèm châu.

Ba Quý: Đổi!

Mẹ Quý: Tôi thích bàn gỗ đàn hương.

Ba Quý: Đổi!

Mẹ Quý: Tôi thích cậu bé đó.

Ba Quý: Đổi!

Mẹ Quý: Đổi cái gì!

Ba Quý: Thay đổi khuôn mặt cho hắn! Để hắn không quyến rũ em!

Mẹ Quý:...
« Chương TrướcChương Tiếp »