Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Nha Đầu Mềm Mại Của Phó Ảnh Đế Không Còn Nữa

Chương 33: Buông bỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trình Manh Manh cầm lấy túi xách bên cạnh, cười nói: "Đồ đạc đã thu dọn xong, chúng ta đi thôi. ”

"Ừm " Quý Mộc Mộc cười đáp một tiếng, nói: "Đi thôi. ”

Nói xong, Quý Mộc Mộc chào hỏi đạo diễn Trương, hai người xoay người chuẩn bị rời đi.

Bạch Kỳ thấy thế, nhìn bóng lưng Phó Tây Từ, cắn răng, bước nhanh đuổi theo hai người.

"Quý tiểu thư, chờ một chút."

Vừa nghe được thanh âm của Bạch Kỳ, Trình Manh Manh nhíu mày, xoay người, chán ghét, trào phúng trên mặt cũng không che dấu một chút nào, nói: "Ngươi ít đến phiền Mộc Mộc tỷ! ”

Quý Mộc Mộc nhìn hắn một cái, đã dời tầm mắt đi, hiển nhiên là biểu hiện không có lời nào để nói.

Tối hôm qua cô đã hỏi Trình Manh Manh, cô ấy và Bạch Kỳ thật sự là không quen biết, Bạch Kỳ tới tìm cô ấy, chỉ là vì giữ cô ấy lại mà thôi.

Đối với người có dụng tâm khác, Quý Mộc Mộc không có tâm trạng lá mặt lá trái với hắn.

"Trình tiểu thư, chuyện ngày đó tôi rất xin lỗi." Bạch Kỳ biết ngày đó anh ta làm sai, không chút do dự xin lỗi, sau đó nói nhanh hơn, lo lắng nói: "A Niệm hắn..."

"Bạch Kỳ tiên sinh" Quý Mộc Mộc cắt ngang lời của anh, hiện tại cô một chút cũng không muốn nghe được chuyện liên quan đến Phó Tây Từ

"Tôi cùng anh ta không có quan hệ gì, cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến anh ta. ”

"Không phải, hắn..."

"Người này có phải là tai có vấn đề hay không." Trình Manh Manh trừng mắt nhìn hắn, vất vả lắm chị Mộc Mộc mới quyết định buông tay, đương nhiên sẽ không lo Phó Tây Từ đau lòng, khổ sở.

"A Niệm hắn..." Bạch Kỳ nói được một nửa, chú ý tới quần chúng xung quanh thỉnh thoảng nhìn về bên này, trong lòng rùng mình, ngưng lại lời muốn nói.

Phó Tây Từ là ảnh đế, là một diễn viên, có một số lời không thích hợp để nói trước công chúng.

"Quý tiểu thư, có thể cho tôi mười phút được không?" Bạch Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm Quý Mộc Mộc, nói.

Hắn nhất định phải nói cho Quý Mộc Mộc, Phó Tây Từ bốn năm nay sống như thế nào.

Giữa hai người bọn họ nhất định là có hiểu lầm, chỉ có cởi bỏ, Phó Tây Từ mới có thể sống giống như một người bình thường!

"Ha..." Quý Mộc Mộc nghe vậy, cười khẽ một tiếng, ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt Bạch Kỳ, "Chuyện của anh ta, một chút tôi cũng không muốn biết. ”

Dứt lời, xoay người rời đi, Trình Manh Manh trừng mắt nhìn Bạch Kỳ một cái,rời khỏi phim trường.

Bạch Kỳ bị ánh mắt Quý Mộc Mộc làm cho đứng im.

Đó là loại ánh mắt gì?

Lạnh lẽo, thờ ơ, trống rỗng, không có cảm xúc.

Bạch Kỳ nghĩ thầm, Quý Mộc Mộc, đâu phải là không muốn biết, rõ ràng...

Là từ bỏ!

......

"Chị Mộc Mộc, chị không sao chứ? "Nhìn biểu hiện của Quý Mộc Mộc, Trình Manh Manh có chút không chắc chắn lắm.

"Ừ?" Quý Mộc Mộc nhíu mày, có chút nghi hoặc, một lúc lâu sau mới hiểu được ý của Trình Manh Manh.

"Chị thật sự không để ý, " Quý Mộc Mộc cười lắc đầu.

Nghe được lời của Bạch Kỳ, cô thật sự không có một chút dao động nào, giống như một đầm nước lặng, không có một chút gợn sóng.

Ngay cả chính cô cũng rất kỳ quái, cô thật sự đã từng yêu Phó Tây Từ sao?

Quý Mộc Mộc có chút mông lung, nhưng không biểu hiện ra ngoài, mà là cười an ủi Trình Manh Manh.

Loại chuyện này, anh Lạc chắc là tương đối rõ ràng?

Có muốn hỏi anh ấy không?

"Manh Manh, chị muốn đi thăm một người bạn, " Nghĩ tới đây, Quý Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn khách sạn ở trước mặt, nói: "Muộn một chút chị mới trở về. ”

"Được." Trình Manh Manh gật gật đầu, lấy ra từ trong túi xách một cái khẩu trang sạch sẽ đưa cho cô, nhìn theo Quý Mộc Mộc rời đi.

Bệnh viện Lạc Tư làm việc cách nơi này một chút, Quý Mộc Mộc chặn một chiếc taxi, báo địa chỉ bệnh viện.

Tài xế là một ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi, một đường đều nhiệt tình cùng Quý Mộc Mộc nói chuyện gia đình.

"Cô bé, cô ở gần đây sao? Cô có thấy cái tên đó không... Đúng vậy, đoàn làm phim tên là Tây Từ Mộc Mộc quay phim à? ”

Quý Mộc Mộc giật mình hai giây, mới cười nói: "Xem qua, gần đây hình như là ở chỗ này quay phim. ”

"Ai nha, cô bé có biết người đóng vai Lâm Tuyết hay không, chính là đại tiểu thư Quý thị kia, biết cô ấy diễn thế nào không?"

"Chắc là tốt, làm sao vậy?"

"Con gái nhà tôi, đặc biệt thích quyển tiểu thuyết Tây Từ Mộc Mộc kia, biết sau khi chuyển thể đặc biệt kích động, ngày nào cũng bảo tôi hỏi khách một chút xem bộ phim kia quay thế nào rồi, phiền chết tôi." Tài xế đại thúc nói xong oán giận, giọng nói lại có ý cười, rõ ràng là rất cưng chiều con gái của hắn, "Nó biết Lâm Tuyết là một thiên kim đại tiểu thư, tới bây giờ chưa từng diễn qua diễn xuất, tức giận khóc mấy ngày, nếu không phải Phó ảnh đế kia nói cô ấy diễn xuất tốt, không chừng con gái tôi bây giờ còn đang khóc. ”

Quý Mộc Mộc hơi sững sờ, nhớ tới chuyện lần trước trên Weibo, tim đập thình thịch, sau đó khôi phục bình tĩnh.

Dao động nho nhỏ, trong nháy mắt đã bị Quý Mộc Mộc bỏ qua.

Dù sao, cũng không quan trọng.

"Ngài yên tâm, " Quý Mộc mặt mày cong cong, ánh mắt lại kiên định: "Sẽ không làm cho con gái ông thất vọng. ”

Hai người lại nói thêm hai câu nữa, xe taxi đã đến cửa bệnh viện.

"Bác tài" Trước khi xuống xe, Quý Mộc Mộc lưu lại một câu, "Xin chuyển lời cho con gái của ngài, kỳ vọng của cô ấy, Quý Mộc Mộc đã nhận được. ”

Nói xong, xuống xe đi vào bệnh viện, để tài xế ở lại trong xe, có chút không hiểu.

"Ah! Tôi nhớ rồi, Quý thị đại tiểu thư không phải gọi là Quý Mộc Mộc sao? Thì ra người tôi chở chính là người diễn Lâm Tuyết a..."

Tài xế taxi kích động gọi điện thoại cho con gái, điện thoại vừa kết nối, đã kích động nói: "Con gái, con chắc chắn không thể tưởng tượng được ba con vừa chở ai, chính là Lâm Tuyết nha! ...... A, không phải, là người diễn Lâm Tuyết trong Tây Từ Mộc kìa... Đúng đúng đúng, chính là Quý Mộc Mộc..."

Tài xế kích động, Quý Mộc Mộc cũng không rõ ràng lắm, cô đi vào bệnh viện, nhẹ nhàng đi đến cửa một phòng làm việc, gõ cửa.

Văn phòng giáo sư tâm lý.

"Mời vào."

Nghe được tiếng người bên trong đáp lại, Quý Mộc Mộc đẩy cửa ra.

"Anh Lạc"

“Mộc Mộc?” Lạc Tư ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ và ngạc nhiên, nói, "Làm sao em đến đây?" ”

Một giây sau, sắc mặt Lạc Tư khẽ thay đổi, thân thiết nói: "Chẳng lẽ lại..."

"Không phải, " Quý Mộc Mộc lắc đầu, trên mặt tươi cười, "Em không sao, nên nói là, em cảm giác được hình như em tốt lên rồi. ”

"Tốt rồi?" Lạc Tư sửng sốt, cau mày, nói: "Vì sao lại nghĩ như vậy? ”

"Bởi vì em phát hiện ra, em thấy anh ấy dường như không có cảm giác gì nữa."

Lạc Tư liếc mắt nhìn Quý Mộc Mộc một cái, im lặng.

Buổi tối hôm trước, phản ứng của Quý Mộc Mộc uống say, tuyệt đối không phải buông tay Phó Tây Từ, vì sao hôm nay đột nhiên...

Sự trầm mặc của Lạc Tư làm cho Quý Mộc Mộc có chút lo lắng, cô thu hồi nụ cười trên mặt, trở lên nghiêm túc: "Có gì không đúng sao? ”

"Không, " Lạc Tư biết những gì Quý Mộc Mộc nói đêm đó, lắc đầu, cười nói: "Vậy thì, em làm một bài kiểm tra trước, anh sẽ xem kết quả." ”

"Được."

Lạc Tư hỏi cô vài vấn đề đơn giản, sắc mặt không thay đổi, trong lòng lại dần dần trầm xuống.

Trạng thái của Quý Mộc Mộc không đúng.
« Chương TrướcChương Tiếp »