Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Nha Đầu Mềm Mại Của Phó Ảnh Đế Không Còn Nữa

Chương 9: Quá khứ - Bánh ngọt

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mộc Mộc, Phó Tây Từ nhà cậu lại tới đón cậu rồi!” Mễ Y Nhi quay đầu, vẻ mặt trêu chọc Quý Mộc Mộc ngồi phía sau, trong mắt lại mang theo chúc phúc cùng vui mừng: "Chậc chậc chậc, quả nhiên là thanh mai trúc mã, mặt mũi lớn a. ”

“Y nhi!” Quý Mộc Mộc mặt đỏ lên, không cam lòng yếu thế nói: "Cậu cùng An Nhiên không phải cũng là thanh mai trúc mã sao! ”

"Thôi đi, thanh mai trúc mã của tớ chỉ biết cùng tớ cãi nhau, đâu như Phó Tây Từ, vừa thành thục lại ổn trọng." Mễ Y Nhi trợn ngược mắt, nhắc tới thanh mai trúc mã kia cô lại thấy phiền!

"Đúng vậy" Quý Mộc Mộc vẻ mặt đắc ý, nghe được có người khen Phó Tây Từ so với nghe được có người khen mình còn vui vẻ hơn, nhanh chóng thu thập đồ đạc nói: "Không nháo với cậu nữa, tớ đi đây, bye bye! ”

"Bye bye bye bye! Cô nàng vô lương tâm! "Mễ Y Nhi cười lẩm bẩm một câu, cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

“Tây Từ!” Quý Mộc Mộc đi đến trước mặt Phó Tây Từ, tươi cười ngọt ngào, mang theo chút ưu nhã lại mang theo chút trẻ con nói: "Chúng ta đi ăn chút đồ ăn rồi về nhà được không, em đói bụng. ”

"Được." Trên mặt Phó Tây Từ không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt ôn nhu, một tay cầm cặp sách quý của Mộc Mộc, chậm rãi đi về phía trước.

Chỉ bước một bước hắn liền cảm giác được khác thường, vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Quý Mộc Mộc còn ở tại chỗ, phồng má không nói lời nào.

Phó Tây Từ bất đắc dĩ thở dài, nắm lấy tay Quý Mộc Mộc, lúc này cô quả nhiên đi theo.

Quý Mộc Mộc cười, nhìn bàn tay hai người nắm chặt nhau, trong lòng cảm giác ngọt ngào như ăn trộm mật ong.

Phó Tây Từ đưa lưng về phía Quý Mộc Mộc, trong mắt ôn nhu ngọt chết người, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, đáng tiếc Quý Mộc Mộc không nhìn thấy.

Hai người đi tới cửa hàng bánh ngọt thường đi, Phó Tây Từ biết sở thích của cô, trực tiếp mang theo Quý Mộc Mộc đi đến một vị trí gần cửa sổ, đem đồ đạc buông xuống, xoa xoa đầu cô nói: "Chờ một chút. ”

Quý Mộc Mộc gật gật đầu, trong lòng vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ.

Phó Tây Từ mua đồ đều là đồ Quý Mộc Mộc thích ăn, sau khi mua về bày tất cả ở trước mặt cô, dường như anh cũng không định ăn.

Quý Mộc Mộc xúc một miếng bánh ngọt, giơ tay lên đút đến bên miệng anh: "Tây Từ, anh ăn một chút đi, rất ngon! ”

Quý Mộc bĩu môi, chớp chớp mắt làm nũng, những lúc như thế này Phó Tây Từ không còn cách nào khác với cô, sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu gây sự vô lý của cô. Lúc này cũng không ngoại lệ, Phó Tây Từ rất dứt khoát ăn một miếng bánh ngọt, không có một chút do dự.

Kỳ thật Phó Tây Từ từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt, nhất là loại bánh kem này, nhưng Quý Mộc Mộc từ nhỏ đã thích ăn, còn luôn thích cho hắn ăn, mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ cự tuyệt.

Quý Mộc Mộc cho anh ăn một miếng nhỏ, sau đó không cho anh ăn nữa. Cô biết Phó Tây Từ không thích ăn ngọt, nhưng cô thích, luôn cảm thấy ăn đồ ngọt tâm tình đều sẽ tốt hơn. Cô muốn chia sẻ tâm trạng tốt của mình với anh, vì vậy cô luôn luôn thích cho anh ăn một miếng bánh.

Nhưng cũng chỉ một miếng, cô nỡ bắt anh phải ăn những thứ anh không thích.

Quý Mộc Mộc ăn bị kem dính đến trên môi, chính mình còn chưa phát hiện, Phó Tây Từ đã nhìn thấy, hắn trong túi rút ra một tờ giấy đưa tay lau cho cô, động tác nhẹ nhàng không thể tưởng tượng nổi.

Quý Mộc Mộc mặt đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu không nói lời nào, thật vất vả lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tây Từ, kết quả phát hiện anh lại đang đọc sách.

Quý Mộc Mộc tức giận dậm chân, tên ngốc này, thật sự là quá không hiểu tình thú!

Nhưng mà, dáng vẻ đọc sách của anh cũng rất đẹp...

Quý Mộc Mộc cắn cái nĩa hướng về phía Phó Tây ngẩn người, biểu tình có chút ngơ ngác, đôi mắt to không nhúc nhích nhìn hắn chằm chằm.

Phó Tây Từ bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, phất phất tay trước mặt cô.

Quý Mộc Mộc nửa ngày mới phục hồi tinh thần, lúc này ngay cả vành tai cũng đỏ lên.

Thật sự là, có thể bị coi là hoa si hay không... Tuy rằng cô có chút hiềm nghi mê muội, nhưng cô thật sự chỉ đối với một mình anh mà thôi!

Quý Mộc Mộc miên man suy nghĩ không phát hiện, lỗ tai thiếu niên giấu dưới mái tóc ngắn đã đỏ rực, giống như hồng bảo thạch trong suốt vậy.

***lời tác giả***

------ ngoài lề------

Chương này là chuyện thời trung học của Quý Mộc Mộc và Phó Tây Từ, hai ngày nay có chút ngược đãi, cho nên phát đường một chút>_<
« Chương TrướcChương Tiếp »