Chương 4.2: Quả nhiên….là nhân ngư đều sẽ sợ hãi hắn. Tiểu nhân ngư của hắn cũng không phải là ngoại lệ!

Có lẽ Lệ Cảnh Phong vẫn mua nổi trân châu nhỉ?

Thẩm Ninh ôm bả vai Lệ Cảnh Phong, cậu nhẹ nhàng cười cười.

Mỗi quý tộc của đế quốc sẽ có một cái vòng tay để đưa cho bạn lữ của bản thân, mà vòng tay của nguyên soái đại nhân chính là di vật của mẫu thân hắn, chính vì vậy nó lại càng quan trọng hơn.

Lệ Cảnh Phong ôm Thẩm Ninh, một đường đi lên cầu thang quân dụng của chiến hạm.

Thẩm Ninh được ôm trong l*иg ngực nhìn thấy được toàn bộ cây thế giới khổng lồ đang nằm ở trung ương trong nội thành.

Cấy thế giới bá chiếm một vùng ở phía sâu trong nội thành, cành duỗi thân to, bao trùm toàn bộ khu vực trung tâm.

Thế nhưng lá của cây thế giới lại nhiễm một màu vàng, không có sức sống, thân cây cũng héo rút khô cạn, vỏ cây giống như làn da người già, có những khe rãnh sâu hoắm.

Đây là……?

Thẩm Ninh cảm thấy, câi cây đại thụ này rất giống cái cây đại thụ đang sinh trưởng trong không gian của cậu!

Nhưng lá cây trong không gian là một màu xanh khẻ mạnh, khỏe khoắn dạt dào chứ không như cái cây đang tiến vào giai đoạn tuổi già này, hoặc cũng có thể là……bị cái gì đó ô nhiễm.

Sức sống thật yếu.

Nhưng Thẩm Ninh vẫn cảm nhận được linh quang của cây cối, có một ít ánh sáng của linh lực đang dừng lại trên người cậu.

Những tia linh lực ấy đang dừng trên cái đuôi bị thương của cậu, Thẩm Ninh cảm giác được những đau đớn trên cái đuôi của cậu đã bớt đi một chút.

Lệ Cảnh Phong vẫn cứ ôm cậu như vậy, vì cậu mà ngăn những cơn gió lạnh thổi tới từ hai bên sườn.

Mưa phùn rơi xuống càng lúc càng lớn, những giọt mưa lớn đậu lên chiếc ô mà hầu quan đang che cho hai người, Thẩm Ninh cảm thấy ô che mưa nơi này có chút giống một cái kết giới, khiến mưa gió không thể lọt vào bên trong.

Mùi hương sông băng trên người Lệ Cảnh Phong rất tươi mát.

Thời điểm Lệ Cảnh Phong ôm Thẩm Ninh bước vào phi thuyền, tất cả các quân nhân đều hướng về phía hai người hành lễ.

Thẩm Ninh chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều quân nhân đến vậy.

Lệ Cảnh Phong ôm cậu vào phi thuyền, Lê Nhạc liền nhanh chân đẩy một cái xe lăn có chưa két nước tới, hắn vừa đẩy vừa hưng phấn kêu to, Thẩm Ninh cảm thấy hắn như một con khỉ con đang trong thời kỳ phản nghịch.

Lê Nhạc đẩy cái xe dành cho nhân ngư tới, khoe khoang; “Thế nào! Lão đại! Xe dành cho tiểu nhân ngư em đây đã sớm chuẩn bị tốt! Mau xem độ lớn cái két nước này có vừa chân….à nhầm có vừa đuôi không?”

Lê Cảnh Phong hừ một tiếng.

Khóe môi lại lộ ra vẻ hài lòng

Vì có khả năng đón tiểu nhân ngư tới nên trên dưới quân đoàn đã sớm chuẩn bị tốt rất nhiều thứ.

Thật ra cái xe nhân ngư này đã chuẩn bị từ rất nhiều năm về trước nhưng năm nào cũng vậy, đều không có nhân ngư để mà được đem ra sử dụng.

Thật ra là có một con nhân ngư đấy nhưng nó lại lạnh mà tới, chẳng những nhe răng với Lệ Cảnh Phong mà còn nhe răng với tất cả đám quân nhân trong quân đoàn của Lệ Cảnh Phong như Lê Nhạc.

Hoàn toàn không biết hai chữ tôn trọng viết thế nào.

Sau này, họ mới biết được rằng con nhân ngư kia là do hoàng thất cố ý phái tới để lấy tin tức ở phủ nguyên soái.

Nhân như nề nà miễn cưỡng đồng ý nhưng lại chẳng thể che giấu vẻ chán ghét Lệ Cảnh Phong trên gương mặt, nhân ngư là một chủng tộc rất tùy hứng, diễn cũng chẳng biết diễn như thế nào.

Sau này, hắn chẳng những không ca hát cho Lệ Cảnh Phong mà trong lúc Lệ Cảnh Phong hỗn loạn tinh thần lực còn ở một bên cười nhạo, cuối cùng bị Lệ Cảnh Phong đang hỗn loạn tinh thần lực rút hết vảy cá trên cái đuôi vứt đi, máu chảy đầm đìa trục xuất ra khỏi căn khỏi.

Từ đó về sau, không có một nhân ngư nào nguyện ý chọn nguyên soái hết.

Bây giờ khó khăn lắm mới có một nhân ngư mới nên càng không thể nói đến việc Lê Nhạc vui mừng tới cỡ nào, hắn sẽ đem tiểu nhân ngư chăm sóc thật cẩn thận!

Lê Nhạc khom lưng nhận lấy tiểu nhân ngư từ trong l*иg ngực của đại nguyên soái ôm vào cái xe lăn, ngồi xổm xuống đem cái đuôi của tiêu nhân ngư đặt vào trong nước.

Lê Nhạc lại lui về phía sau xe lăn đẩy, cui người hỏi tiểu nhân ngư, hỏi: “Có được không?”

Thẩm Ninh lắc lắc cái đuôi xinh đẹp làm bọt nước văng lên, có chút ngại ngùng, cậu dùng tiếng phổ thông ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn.”

Não Lê Nhạc lập tức bị chết máy, người hắn cứng đờ lại, không biết làm thế nào, hắn lại nhìn về lão đại nhà mình: “Lão…..lão đại, tiểu nhân ngư cảm ơn em kìa!”

Nói chung, cảm xúc của nhân ngư rất thất thường, táo bạo dễ giận, hơi không hài lòng là sẽ tức giận, Lê Nhạc chưa từng gặp qua nhân ngư nào dễ nói chuyện như vậy!

Tuy rằng hắn không hiểu Thẩm Ninh đang nói cái gì nhưng từ biểu tình của cậu cùng động tác gật gật đầu, lê Nhạc biết đối phương đang nói chính là”Cảm ơn”!

Nhân ngư là một chủng tộc có chỉ số thông minh khá cao, nhưng lại thấp hơn con người một chút, vả lại bọn họ cũng có ngôn ngữ riêng!

Bởi vì tần suất âm thanh của nhân ngư phát ra khác so với con người, hơn nữa nhân ngư cũng không thích giao lưu với họ, cho nen việc câu thông với nhân ngư vẫn đang trong quá trình được nghiên cứu.

Cho nên tuy Thẩm Ninh chỉ nói tiếng phổ thông, không phải ngôn ngữ của nhân ngư thì Lê Nhạc cũng chẳng thể phát hiện ra được.

Lệ Cảnh Phong cười một chú, ánh mắt dịu dàng thêm vài phần.

Hắn liếc nhìn những “Đôi mắt” tứ phía trên khoang thuyền đang như có như không mà đảo qua nơi này, lạnh lùng nói: “Đều trở về vị trí, phi thuyền hướng trở về nhà của ta.”

Nhát mắt, những quả cầu tròn tròn giống như con mắt đang bay lơ lửng trên không trung đều “Vυ"t” một tiếng rút về, chỉ để lại trăm miệng một lời “Rõ!”

Thẩm Ninh bị những viên tròn tròn đó dọa cho hoảng sợ.

Đây là…..?

Máy theo dõi sao?

Cũng là thiết bị thông tin của tinh tế sao? Giống như các bộ đàm của các nhân viên an ninh? Chỉ là có những chức năng hiện đại nhất, có thể nhìn thấy hình ảnh?

Lệ Cảnh Phong thấy được thần sắc khϊếp sợ của tiểu nhân ngư liền theo bả năng mà cho rằng đối phương đã bị dọa, hắn nhẹ giọng trấn an: “Không phải sợ.”

Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Phong, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng hình như gương mặt đối phương……không giống như khi đối mặt với người khác thì phải?

Là đang an ủi cậu sao?

Lệ Cảnh Phong đang nói cái gì thế?

Vẻ mặt suy tư ngẫm nghĩ của Thẩm Ninh đập vào mắt Lệ Cảnh Phong, hắn cho rằng Thẩm Ninh bị dọa rồi, quả nhiên….là nhân ngư đều sẽ sợ hãi hắn.

Tiểu nhân ngư của hắn cũng không phải là ngoại lệ?

Nếu nói trong lòng Lệ Cảnh Phong không mất mát thì đều là giả dối.

Thẩm Ninh ngẩng đầu lên, hơi lộ ra nụ cười: “A!”

Lệ Cảnh Phong thầm nghĩ, quả nhiên tiểu nhân ngư vẫn sẽ sợ hãi hắn, tính cách nhân ngư bá đạo tùy hứng như thế thế nhưng lại mỉm cười với hắn! Chắc chắn là đang bị bắt đây mà QUQ.

Đây nhất định là phản ứng bản năng muốn đi lấy lòng khi con mồi cảm thấy sợ hãi!

Tác giả có lời muốn nói:

Muốn bình luận a a a a.

Chương này tui đã sủa lại chút, đoạn khi thuộc hạ đùa giỡn nói Ninh Ninh là “Chị dâu”, không biết tui có viết quá mức không nữa vì Ninh Ninh cùng Lệ Cảnh Phong mới đang trong giai đoạn biết đến nhau, hơn nữa diễn biễn có khả năng sẽ có những phân đoạn khá là ngại ngùng,

Cứ viết như thế trước đã, nếu cảm thấy sượng quá thì tui sẽ sửa lại.