Chương 2.2

Mọi chuyện là như thế này.

Hạ Dịch Dân gia nhập quân đội năm 15 tuổi và 23 tuổi chuyển từ bộ đội sang làm việc cho mọt nhà máy thép địa phương. Anh ấy làm giám đốc chi nhánh nhà máy thép trong vòng một vài năm.

Trần Nguyệt Nha từng làm công việc rửa chai trong một nhà máy sản xuất nước giải khát, kết hôn với anh ấy được tám năm, sinh ba cậu con trai, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, hai người đều có tiền lương, lại tích góp chắt chiu từng đồng, năm trước đã mua một cái đại tứ hợp viện ở ngõ Yến Chi.

Nhưng mười tháng trước, một ngày nọ, mẹ của Hạ Dịch Dân, Lý Hồng Mai bị xuất huyết não, nửa đêm Hạ Dịch Dân cõng mẹ đến bệnh viện, không cẩn thận bị xe máy đυ.ng ngã xuống mương.

Lý Hồng Mai chết ngay tại chỗ, Hạ Dịch Dân rơi vào trạng thái thực vật.

Mà lúc Hạ Dịch Dân bị đâm, anh ấy đang cầm sổ tiết kiệm cùng thẻ căn cước, cùng anh ấy đi bệnh viện là chồng Trình Xuân Hoa Trương Hổ. Khi Trần Nguyệt Nha đến, sổ tiết kiệm cùng thẻ căn cước của Hạ Dịch Dân đều không thấy.

Sổ tiết kiệm có một vạn tệ, cũng không cánh mà bay.

Trần Nguyệt Nha đi ngân hàng để kiểm tra, liền phát hiện vào ngày hôm sau Hạ Dịch Dân bị đâm, số tiền trong sổ tiết kiệm bị người cầm thẻ căn cước rút hết tiền.

Vì không có tiền, mà vội vàng điều trị bệnh cho chồng, Trần Nguyệt Nha buộc phải bán mảnh sân của mình, chuyển đến sống trong ngôi nhà nhỏ có cây bên trong.

Ngay sau khi Hạ Dịch Dân trở thành người thực vật, Trương Hổ được thăng chức, liền thay thế vị trí của Hạ Dịch Dân, trở thành giám đốc chi nhánh nhà máy thép.

Hơn nữa, Trương Hổ cùng anh trai hắn Trương Thịnh đang làm việc trong văn phòng điều hành, Trần Nguyệt Nha đã báo cáo trường hợp mất tiền và không có thêm thông tin gì nữa.

Cuối cùng là ai lấy tiền đi, trong lòng Trần Nguyệt Nha liền không đoán cũng biết là ai?

Những con hẻm cũ ở huyện Thanh Thủy vẫn như vậy trong vài thập kỉ, mọi người cơm nước xong liền nói cười rôm rả dưới bóng râm trong ngõ.

Mỗi khi tan học, đám trẻ con chạy tung tăng khắp các ngõ xóm, lối vào của tiệm cắt tóc quốc doanh và các cửa hàng nhỏ là nơi tập trung nhiều người nhất.

Những công nhân xong việc liền đánh cờ, những cụ ông ngồi chơi xơi nước và hút thuốc, còn Hạ Soái mang em gái lật tung đống rác cùng bạn bè

Ai đó tìm được một nửa quyển sách bài tập chưa được viết ở mặt sau liền vui vẻ hét lớn.

Hôm nay Hạ Soái tâm trạng không tốt, vì sách bài tập của cậu dùng hết rồi và cái lưỡi nhỏ của cây gọt bút chì đã quá cũ.

Cậu biết mẹ không có tiền mua sách bài tập nên muốn tìm sách bài tập cho mình trong đống rác, sau đó lại tìm một lưỡi dao nhỏ. Nhìn người khác tìm được sách bài tập, cúi lưng càng sâu, tìm cũng càng hăng say, không quan tâm tay bị trầy xước, cậu làm việc chăm chỉ như một con thỏ đào đất

Một người khác tìm được một quả cầu thủy tinh, lấy vạt áo lau lau, như ném nó lên trời như một kho báu.

Hạ Soái không tìm được cái gì cả, cậu còn chưa làm bài tập về nhà, đầu cậu đổ mồ hôi.

Siêu Sinh đứng ở phía dưới đống rác, thầm lo lắng cho anh trai.

Nhưng cô là cây nhân sâm nhỏ, chỉ cần sử dụng linh lực đẻ cảm giác và chậm rãi tìm kiếm là có thể tìm được đồ tốt cho anh trai.

Quả nhiên, ý thức của cô chạm vào đống rác xúc, chậm rãi tìm kiếm, đột nhiên cô tìm được một đồ hay ho.

“Lắc anh làm gì?” Hạ Soái nắm tay em gái và quay đầu lại hỏi.

Siêu Sinh chỉ chỉ vào một chỗ, Hạ Soái nhìn sang, ánh mắt chợt sáng lên: “Phiếu, đây là một tấm phiếu.”

“Một tấm phiếu đường …… Tôi nhặt được một tấm phiếu đường!” Sau khi nhìn rõ dòng chữ trên đó, Hạ Soái kéo em gái, hét lên. Dưới ánh mắt hâm mô, ghen tị của đám bạn bè, cậu nhanh chóng đi đến cửa hàng quốc doanh.

Bây giờ phiếu thực phẩm đang dần rút khỏi thị trường, nhưng tiền ít, phiếu vẫn là thứ quý giá nhất.

Đem phiếu giao cho cửa hàng quốc doanh, đám trẻ con ngẩng đầu nhìn quầy kính, liền thấy người bán hàng đem tay thò vào hộp đựng kẹo sữa bạch thỏ, bốc một nắm rồi một nắm, ước chừng năm lần như vậy rồi đặt lên cân, lược một cân và đưa cho Hạ Soái.

Hạ Soái vội vàng bỏ vào túi áo khoác vải lanh nhỏ, đợi kẹo rơi xuống như mưa, quấn áo khoác vải lanh của chính mình, kéo Siêu Sinh xoay người bỏ chạy.

“Mẹ ơi, chúng con nhặt được kẹo!”

“Sạch sẽ liền ăn, không sạch sẽ vứt nó đi.” Trần Nguyệt Nha không biết con trai đã nhặt được bao nhiêu kẹo, nhẹ nhàng nói

Hạ Soái kéo em gái vào cửa, do không cẩn thận cậu đóng cửa liền đập vào đầu em gái, tạo ra một tiếng vang lớn.

Cô gái nhỏ đau đớn há miệng kêu lên một tiếng, nhưng không phát ra âm thanh

Với tiếng vang lớn, lông mày của người đàn ông đang nhắm mắt trên giường co giật nhẹ.

Ngón tay hắn giật nhẹ, nhẹ nhàng co rút một chút.

Ngay sau đó, lại co rút một chút.