Chương 10: Mặt mũi của ngươi đáng tiền lắm sao? (2)

“Đáng!” Tạ Ngọc cười sảng khoái, phớt lờ ý sỉ nhục trong lời nói của Tư Phù Khuynh.

Tư Phù Khuynh cực kỳ vui: “Ngươi thật sự trả nợ thay bọn họ sao?”

“Phải.”

“Vậy được, viết giấy nợ đi.”

“Ta luôn giữ lời hứa.”

“Không không, so với nói suông bằng miệng, ta cảm thấy giấy trắng mực đen đáng tin hơn.”

“...”

Sự không tin tưởng của Tư Phù Khuynh đã chọc hai hộ vệ tức giận.

Nhưng da mặt của Tư Phù Khuynh đủ dày, cô nói: “Mau đi viết giấy. Ta cũng không cần ngân lượng, trả lương thực là được. Trên giấy viết Tạ Ngọc nợ Tư Phù Khuynh một vạn cân gạo, còn phải viết rõ trả trong vòng một tháng.”

“Nói linh tinh, bọn ta không lấy nhiều như vậy!” Tần Uyển Điệp siết chặt nắm đấm, lên tiếng phản bác.

Tư Phù Khuynh lạnh lùng mở miệng: “Ngươi nên cảm thấy may mắn, ta muốn lương thực, chứ không muốn các ngươi đền mạng.”

Tần Uyển Điệp còn muốn nói gì đó, Tạ Ngọc đã ngăn lại, sau đó hắn ta kêu thuộc hạ đi lấy giấy bút, viết ra giấy nợ.

Hồ Tam nhận lấy giấy nợ, đưa cho Tư Phù Khuynh.

Tư Phù Khuynh giả bộ màu mè xem một lượt.

Á đù!

Đây là chữ gì, cô không biết chữ nào hết!

Từ lúc xuyên sách tới nay, lần đầu tiên phát hiện cô còn là một người mù chữ. Nguyên nhân là chữ lưu thông của nơi này không phải chữ hán. May mà việc giao tiếp không có trở ngại gì.

Tư Phù Khuynh lại đưa giấy nợ cho Hồ Tam: “Ngươi xem thử, có bẫy gì không?”

Cơ mặt của Hồ Tam giật giật, suýt nữa không nhịn được mà bật cười.

Chỉ có điều hắn ta có bộ râu quai nón, che đi thần sắc lúc này.

Hồ Tam cố nghiêm mặt, ánh mắt nhanh chóng liếc qua Tạ Ngọc, hắn ta rất muốn xem thất công tử của Tạ gia cực kỳ nổi tiếng ở kinh thành có biến sắc không.

Cơ hội hiếm có, Hồ Tam cầm giấy nợ, xem đi xem lại.

Xem tới mức hai hộ vệ cầm bội kiếm kia muốn rút kiếm chém hắn ta mấy lần.

Một tiện dân lại dám sỉ nhục công tử nhà hắn ta?!

Có lúc nghi ngờ nhân phẩm của đối phương, cũng sẽ đắc tội với người ta.

Tư Phù Khuynh và Hồ Tam xem đi xem lại giấy nợ, ở trong mắt đối phương đồng nghĩa với sự sỉ nhục và khıêυ khí©h.

So với hai hộ vệ cầm bội kiếm, Tạ Ngọc điềm nhiên hơn nhiều.

Sự cảnh giác trong lòng Tư Phù Khuynh đối với hắn ta, thoáng cái đã tăng gấp mấy lần.

Tần Uyển Điệp thông minh nhưng tuổi còn nhỏ, chưa làm được kiểu vui buồn tức giận không hiện trên mặt. Tạ Ngọc thì khác, từ đầu tới cuối vẻ mặt của hắn ta chưa từng thay đổi. Giống như đối mặt với sự sỉ nhục, hắn ta cũng không để tâm.

Tư Phù Khuynh cân nhắc tình hình.

Không cần thiết tiếp tục đấu nữa.

Vì thế, Tư Phù Khuynh liếc nhìn Tần Hạo vẫn bị đè chặt.

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, tay chắp sau lưng, có chút khí thế chỉ điểm: “Ta chỉ cần một tay một chân của hắn, ân oán hai bên sẽ chấm dứt.”

Cô vừa dứt lời.

Người mà cô dẫn tới đã lập tức chấp hành.

Rắc rắc, rắc rắc!

Hai tiếng xương gãy và hai tiếng rêи ɾỉ.

“A!”

Tần Hạo gãy một tay một chân, hắn ta kêu thảm thiết.

Sau tiếng kêu thảm thiết, Tần Hạo trợn trừng mắt nhìn Tư Phù Khuynh và hộ vệ, giống như đang ghi nhớ dáng vẻ của bọn họ.

Dưới đáy mắt ôn nhu của Tạ Ngọc xẹt qua một tia đáng tiếc.

Hạt giống có tốt nữa, đã gãy tay gãy chân thì không đáng để bồi dưỡng nữa.

Hắn ta muốn ngăn cản, nhưng hộ vệ chấp hành có động tác quá nhanh. Với khả năng chấp hành một cách dứt khoát không do dự như này, chỉ có gia tộc có nội tình thâm hậu mới có thể bồi dưỡng được.

Nghĩ tới thân phận của Tư Phù Khuynh, Tạ Ngọc lại không thấy lạ.