Chương 10: Căn nhà thuộc về cậu.

Từ lúc biết mình không thể trở về, Mộc Ngôn quyết định phải sống thật tốt ở thế giới này. Sau đó thích một hán tử rồi gả cho hắn, sinh một đứa bé dễ thương và sống hạnh phúc bên nhau.

Nghĩ đến sau này sẽ có một hán tử cường tráng yêu thương cậu, cùng cậu xây dựng một gia đình mới, có bé con đáng yêu của bọn họ Mộc Ngôn liền tràn đầy hy vọng với tương lai.

Mấy hôm nay Mộc Ngôn cũng biết thêm không ít, ở đây mặc dù phụ nữ phụ trách sinh con nhưng hai người đàn ông cũng có thể ở bên nhau. Vì thế cậu có thể tìm một hán tử ở đây, đây là tin tốt nhất kể từ khi cậu đến thế giới này.

Nếu không cậu cũng không thể tưởng tượng được mình sống cùng với một người con gái bộ dạng kỳ quái sẽ như thế nào, có lẽ lúc ấy cậu sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại.

...

Hiệu suất làm việc của Dương Văn Diệu rất cao, rất nhanh đã giúp Mộc Ngôn tìm được một căn nhà không người.

Nhà của cậu nằm ở bìa làng, gần rừng rậm, tuy vị trí hơi hẻo lánh nhưng hoàn cảnh xung quanh cũng không tồi, rất thích hợp với cuộc sống của thiếu niên. Hơn nữa cách nhà của Lâm Giai Ngữ cũng không xa, như vậy hai nhà có thể thường xuyên qua lại, cậu cũng có thể giúp đỡ chăm sóc Hạo Hạo và Oánh Oánh. Mộc Ngôn rất hài lòng với căn nhà hiện tại.

" Về sau nơi này chính là nhà của cháu, đây là khế đất và giấy chứng nhận thân phận, về sau cháu chính là thành viên của thôn Hoa Đào chúng ta." Dương Văn Diệu đưa khế đất cùng với thứ tương tự đồng hồ cho Mộc Ngôn.

Phải nói rằng Dương Văn Diệu làm việc cực kì chu đáo, y biết Mộc Ngôn đến từ một ngôi làng xa xôi hơn nữa không thể trở về. Ở nơi này lại không có giấy chứng nhận thân phận, vì thế thời điểm tìm phòng thuận tiện đem hộ khẩu của cậu nhập vào thôn Hoa Đào.

Người thôn Hoa Đào tương đối chất phác thiện lương, sau khi biết được hoàn cảnh của Mộc Ngôn cũng giúp cậu lo liệu thỏa đáng.

Mộc Ngôn cầm đồng hồ, cậu đã từng nhìn thấy thứ này, trên tay Hạo Hạo và Oánh Oánh đều có một cái. Thứ này rất thần kỳ, có rất nhiều công năng, so với ảo thuật mà trước kia cậu nhìn thấy càng lợi hại hơn nhiều.

Nhưng lúc này lực chú ý của cậu không đặt vào đồng hồ ở dưới, mà tập trung vào khế đất phía trên, trên khế đất là tên của cậu, như vậy căn nhà này là của cậu.

" Đây, căn nhà này là của cháu thật sao?" Mộc Ngôn nhìn ngôi nhà ở phía sau, vui sướиɠ nói lên lời.

" Đương nhiên, về sau đây chính là nhà của cháu, đợi lát nữa dì đưa cháu đi mua thêm vài thứ để vào trong nhà." Lâm Giai Ngữ cũng cười nói, vì Mộc Ngôn mà vui vẻ.

" Chính là....... Chính là căn nhà xinh đẹp này cho cháu sẽ không có vấn đề gì sao, cái gì cháu cũng không có làm." Mộc Ngôn không thể tin vào sự thật trước mắt, cậu cái gì cũng chưa làm nhưng lại có được một căn nhà lớn như vậy, khiến cậu cảm thấy bất an và áy náy.

" Đứa nhỏ ngốc, trong thôn còn rất nhiều nhà trống như vậy, nếu không có người ở thì cũng để trống, cháu vào ở còn có thể một ít hơi người không phải sao?" Lâm Giai Ngữ dịu dàng an ủi Mộc Ngôn, đối với tính cách của Mộc Ngôn cũng càng thích.

" Cứ ở đi, về sau cháu chính là người của thôn Hoa Đào chúng ta, có thời gian ta sẽ giới thiệu những thôn dân khác cho cháu biết. "Thôn trưởng thôn Hoa Đào cười hì hì nói.

Thôn trưởng thôn Hoa Đào là một người già đã qua 70 tuổi, lúc cười rộ lên rất hòa ái, dễ dàng gây thiện cảm, gần gũi với mọi người.

Mộc Ngôn nhìn căn nhà lớn xinh đẹp tâm tình mười phần kích động, hơn nữa âm thầm hạ quyết tâm về sau phải làm nhiều việc hơn để báo đáp ý tốt của thôn dân, không có bọn họ có lẽ cậu đã ăn ngủ ở đầu đường.

Mộc Ngôn đã từng mơ tưởng sẽ có một căn nhà riêng của mình, nhưng hẳn thời điểm đó cậu đã bị gả đi, rồi cậu và hán tử của mình sẽ có một tổ ấm nhỏ.

Nhưng cho dù ảo tưởng, trong tưởng tượng của cậu cũng chỉ là một căn nhà nho nhỏ có thể che nắng che mưa mà thôi, như vậy cậu cũng đã thỏa mãn. Lại không nghĩ rằng có một ngày cậu không bị gả đi nhưng lại có một căn nhà thuộc về mình, lại còn là một căn vừa lớn vừa xinh đẹp như vậy, nơi này còn xinh đẹp hơn nhà thôn trưởng trong thôn trước kia rất nhiều.

Nhất thời Mộc Ngôn cảm thấy mình đang mơ, lại còn là một giấc mộng đẹp. Nói không chừng khi cậu tỉnh mộng lại trở về căn phòng nhỏ cũ nát trước kia. Không có phòng của chính mình, mỗi ngày ở nhà phải bận bận rộn rộn còn bị phụ thân và cha đánh chửi.

Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ thì cậu hy vọng giấc mơ này kéo dài mãi mãi, vĩnh viễn không tỉnh lại.