Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Phu Lang Ngốc Manh Ở Tinh Tế

Chương 11: Ruộng đất của riêng cậu.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu đã quyết định sống ở đây Mộc Ngôn sẽ cố gắng hết sức để bản thân giống với người nơi đây. Bất kể là cách ăn mặc hay cách sống, cậu muốn gần gũi với mọi người, vì thế Mộc Ngôn nỗ lực học tập thường thức và cách sử dụng các loại công cụ.

Bản thân Mộc Ngôn là người khá thông minh, cách sử dụng đồ vật gì đó căn bản chỉ cần học một lần là biết. Dương Văn Diệu và Lâm Giai Ngữ chỉ nghĩ nơi cậu sống trước kia so với nơi của họ còn lạc hậu hơn cho nên có những việc không hiểu là bình thường, bọn họ rất có kiên nhẫn mà chỉ dẫn.

Dần dần thích ứng với cuộc sống mới Mộc Ngôn lại có thêm phiền não.

" Ngôn Ngôn, làm sao vậy? Gần đây có phải có tâm sự hay không?" Lâm Giai Ngữ phát hiện Mộc Ngôn gần đây không thích hợp lắm, chủ động hỏi.

Nàng thật sự rất thích đứa nhỏ này, tuy rằng đối phương đã mười sáu tuổi nhưng nàng không thể kiềm chế được mà đem cậu trở thành Hạo Hạo và Oánh Oánh mà yêu thương. Dù sao Mộc Ngôn gầy yếu rất dễ làm cho người ta bộc lộ tình thương của người mẹ.

" Dì Lâm, khu đất trống ở bìa rừng đó có chủ không ạ?" Mộc Ngôn do dự hồi lâu, rốt cuộc không thể ngăn cản khát vọng của nội tâm mạnh dạn hỏi.

" Hả? Nơi đó không có chủ, vì sao Ngôn Ngôn lại hỏi như vậy?" Lâm Giai Ngữ khó hiểu.

" Kia, cái kia, có thể đem đất trống ở nơi đó cho cháu mượn sử dụng được không ạ?" Thời điểm Mộc Ngôn nói những lời này trong mắt lấp lánh ánh sáng, khuôn mặt nhỏ sáng ngời khiến người không đành lòng từ chối.

Lâm Giai Ngữ bị vẻ mặt như vậy của cậu chinh phục, nàng cảm thấy từ chối một đứa trẻ là một chuyện rất tàn nhẫn.

" Đương nhiên có thể, cháu muốn sử dụng như thế nào đều được, dù sao mọi người cũng không dùng đến." Lâm Giai Ngữ cười nói.

Mộc Ngôn nghe thế lập tức cực kỳ vui vẻ.

Cậu phát hiện người ở đây căn bản không làm ruộng, cho nên đất trống trong thôn từng mảnh từng mảnh có rất nhiều, trông thấy mà thèm. Nhưng cậu cũng biết cho dù không gieo trồng thì đó cũng là đất của người ta, cậu không có quyền sử dụng, hơn nữa cậu cũng sẽ không tham lam mà chiếm đất của người khác.

Vì vậy Mộc Ngôn không có đánh chủ ý lên đất trống trong thôn, mà chú ý tới đất trống ở rừng, nơi không ai để ý đến là chỗ thích hợp cho việc gieo trồng nhất.

Sau khi nhận được lời khẳng định của Lâm Giai Ngữ, Mộc Ngôn nóng lòng muốn trồng cây gì đó.

Cậu thật sự cảm thấy thế giới này rất tốt đẹp, tất cả khát vọng của cậu từ trước tới giờ đều được thực hiện tại đây. Có nhà riêng, có ruộng đất riêng, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.

Nhưng rất nhanh sau đó tâm tình hưng phấn của cậu liền xuống dốc, bởi vì Mộc Ngôn nhớ đến một việc rất quan trọng, chính là mặc dù cậu có đất nhưng lại không có hạt giống.

Tất cả mọi người ở thế giới này đều không làm ruộng, hiển nhiên hạt giống gì đó cũng không có....... Hơn nữa cậu còn là một ca nhi, làm sao có thể làm ruộng?

Mộc Ngôn có chút rối rắm, nhưng bảo cậu buông tha cho ruộng đất vất vả có được cho dù thế nào cũng thật không cam lòng. Hơn nữa cậu cũng đồng cảm với người ở đây chỉ có thể ăn bột dinh dưỡng và thuốc dinh dưỡng nhạt nhẽo.

Mặc dù ở địa phương trước kia thứ mọi người ăn so với bột dinh dưỡng thì tốt hơn nhiều, như là thịt, hay là thỉnh thoảng lên trấn trên mua một ít đồ ăn vặt linh tinh này nọ.

Dù chưa ăn bao giờ nhưng cậu đã thấy mấy đứa em của mình ăn rồi, loại đồ vật chỉ cần ngửi thôi đã thấy rất hấp dẫn rồi, ăn vào chắc càng ngon hơn nữa.

Vì vậy Mộc Ngôn quyết định phải tìm ra hạt giống và nghĩ ra biện pháp gieo trồng, sau đó lựa ra những loại lương thực có thể ăn được, đến lúc đó để cho thôn dân nếm được đồ ăn ngon.

Mộc Ngôn nghĩ nhiều thức ăn ngon như vậy mà mọi người lại chưa từng được ăn, thật sự rất đáng tiếc. Hơn nữa trước mắt ngoại trừ những việc này thì cậu thật sự chẳng làm được gì khác cho họ cả.

Sau khi xác định mục tiêu cậu càng thêm hăng hái.

Mộc Ngôn nghĩ đến rừng rậm lúc trước cậu từng đi qua, tuy rằng lúc ấy cậu đang nghĩ đến việc phải trở về nhà không cẩn thận quan sát. Nhưng thực vật bên trong rừng rất rất nhiều, trong đó khẳng định có thực vật có thể ăn, chỉ cần có thì chắc chắn có thể tìm ra hạt giống.

Ngọn núi phía sau thôn cậu trước kia có rất nhiều rau quả dại, cậu tin tưởng rừng rậm nơi này cũng có. Cho nên bây giờ ưu tiên hàng đầu là khai thác đất trước sau đó tìm hạt giống sau.

Trước đây cậu thường lên núi một mình cho nên bây giờ cậu cũng dám đi vào rừng một mình, hơn nữa nhà cậu rất gần rừng nên việc vào đó sẽ thuận tiện hơn.

•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•
« Chương TrướcChương Tiếp »