Chương 26

"Ngôn Ngôn, ở chỗ này đợi tui một lát, tui đi xem có chuyện gì xảy ra?" Ngũ Hào nói với Mộc Ngôn, không có chú ý tới sắc mặt tái nhợt của cậu.

Ngũ Hào đi rất nhanh, một phút sau đã trở lại.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, phía trước rơi xuống một cái cơ giáp, hẳn là có người ở bên trong, có thể hắn bị thương." Ngũ Hào đem cái mình nhìn thấy nói cho Mộc Ngôn.

"Cái gì?" Mộc Ngôn còn đang suy nghĩ sao Thần Linh tức giận đến tận đây.

"Cơn chấn động vừa rồi không phải là động đất, có người từ không trung rơi xuống, cũng không biết sống hay chết." Ngũ Hào nói.

"Người? Có người bị thương sao?" Mộc Ngôn rốt cuộc nghe rõ Ngũ Hào nói cái gì, tuy rằng đối với cơ giáp gì đó cậu nghe không hiểu, nhưng cậu biết đây không phải do Thần Linh tức giận liền thả lỏng rất nhiều, ngay sau đó lại nghe được có người bị thương, nỗi lòng lần nữa bị nhấc lên.

"Không biết, từ không trung rơi xuống, cơ giáp rơi dập nát hết cả rồi, chỉ sợ người cũng không chạy nổi đi đâu." Ngũ Hào nhún nhún vai nói, à mà nếu nó có vai.

"Chúng ta đi qua xem thử." Mộc Ngôn có chút lo lắng, nếu thật sự có người bị thương mà không chữa trị kịp thời, không chừng người đó sẽ chết.

Đối với Mộc Ngôn từ nhỏ đã sinh hoạt ở thôn trang thuần phác, mạng người đặc biệt quan trọng.

Ngũ Hào mang theo Mộc Ngôn chạy tới nơi xảy ra chuyện, từ xa đã nhìn thấy nơi đó một mảnh hỗn độn. Một cái cơ giáp thật lớn rơi chia năm xẻ bảy, không ít linh kiện văng lung tung, lần đầu tiên nhìn thấy cơ giáp Mộc Ngôn bị chấn kinh rồi, thậm chí thế giới quan lại lần nữa đổi mới.

Nhưng Mộc Ngôn hiện tại cũng không đặt nhiều tâm tư đặt lên cơ giáp, bởi vì cách cơ giáp không xa là một người đầy máu đang nằm.

Mộc Ngôn có chút khϊếp đảm nhìn người đầy máu không biết sống chết kia, muốn tiến gần, rồi lại cảm thấy sợ hãi. Cậu chưa từng gặp qua trường hợp như vậy bao giờ, khi ở thôn cũ, nhiều nhất cũng chỉ nhìn người chịu thương tích ngoài da, bây giờ nhìn thấy người huyết nhục mơ hồ ( máu thịt lẫn lộn) là lần đầu tiên.

"Ngôn Ngôn, hắn còn sống." Ngũ Hào nói, nó tiến đến tra xét một phen, phát hiện người nọ tuy rằng bị thương rất nghiêm trọng nhưng vẫn còn sống.

Mộc Ngôn nghe vậy, hít thở sâu, nỗ lực áp xuống nỗi sợ hãi trong lòng, từng bước một bước đến gần người nằm trên đất, trong mắt có sợ hãi, nhưng càng nhiều thêm kiên định.

Đó chính là mạng người, bất luận như thế nào, cậu cũng không hy vọng một mạng người cứ như vậy ở trước mắt mình lặng lẽ ra đi.

Mộc Ngôn ngồi xổm xuống cạnh người nọ, run rẩy vươn tay nhỏ đến mũi người nọ, hơi thở tuy rằng mỏng manh, nhưng ít nhất vẫn còn thở.

Quần áo của người này bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, vết thương được nhìn thấy rõ ràng, thậm chí còn nhìn được xương. Trước hết hiện tại phải giúp hắn rửa miệng vết thương, bằng không nhiễm trùng có khi về đến nhà hắn sẽ bị bệnh.

"Ngũ Hào, ở chỗ này nhìn hắn, tôi đi bờ sông lấy nước." Mộc Ngôn phân chia công việc với Ngũ Hào, sau đó liền chạy nhanh đến bờ sông.

Đem khăn mang theo giặt sạch sẽ, sau đó lấy ấm nước, Mộc Ngôn lại chạy nhanh đến chỗ nam nhân kia.

Ngày thường khuyết thiếu rèn luyện, Mộc Ngôn một đường này chạy thở hồng hộc, l*иg ngực cũng từng đợt đau, nhưng cậu không rảnh lo này đó.

Muốn rửa sạch miệng vết thương trên người nam nhân, liền phải cởϊ qυầи áo hắn, Mộc Ngôn nhìn người nam nhân mặt mày không rõ này, khuôn mặt nhỏ đột nhiên có chút hồng.

Mặc kệ như thế nào, thế giới này nam nhân đều là hán tử, mà cậu thân là một ca nhi vẫn chưa xuất giá. Đây mà ở thế giới của cậu, nếu nhìn thấy cơ thể hán tử thì liền phải gả cho hắn, bằng không trong sạch của cậu đều bị huỷ hoại.

Mộc Ngôn lại lần nữa hít sâu một hơi, dưới đáy lòng âm thầm nói cho chính mình đây là một thế giới khác, hiện tại cứu người quan trọng, chuyện khác về sau lại nói.

Sau khi nghĩ tốt, Mộc Ngôn nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo nam nhân bị thương, dùng khăn giúp hắn lau sạch miệng vết thương dơ bẩn, tầm mắt tận lực đặt ở trên miệng vết thương mà không xem vòng eo tinh tráng của hán tử.

"Ưʍ......" Đại khái là thời điểm rửa miệng vết thương làm đau đối phương, nam nhân thường thường kêu lên một tiếng, tuy vậy lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

Miệng vết thương trên người nam nhân gần như đã được rửa sạch, Mộc Ngôn đưa chút nước lên môi khô nứt của hắn, kế tiếp chính là đem nam nhân mang về thôn, tìm bác sĩ trị liệu.

Mộc Ngôn nhìn thân hình cao lớn của nam nhân rồi so sánh với cơ thể nhỏ bé của mình, lo lắng sẽ không thể nâng nam nhân dậy. Nhưng mặc kệ dù ra sao cậu vẫn muốn thử một lần, mà sự thật cho thấy...... Cậu không thể di chuyển được hán tử cường tráng này.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộc Ngôn gấp đến hai mắt đỏ bừng.

——————————————