Chương 27: Nhà cháu có người

Cậu hiện tại rất muốn chạy về trong thôn tìm người tới hỗ trợ, nhưng rừng rậm rất nguy hiểm, để một mình nam nhân bị thương ở đây tùy thời đều có khả năng sẽ bị dã thú ăn luôn. Huống chi mùi máu tươi nồng như vậy rất dễ dàng hấp dẫn dã thú, chờ thời điểm cậu quay lại nói không chừng chỉ còn một bộ xương.

Hơn nữa, vì muốn tìm nguyên liệu nấu ăn mà Mộc Ngôn đã đi rất xa, hiện tại trở về cũng cần rất nhiều thời gian, một đi một về, cũng không biết nam nhân có thể chống đỡ cho đến lúc đấy.

Mộc Ngôn mím chặt môi, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiên định. Cậu ngắm nhìn xung quanh, sau đó tìm hai nhành cây, lại tìm một ít dây đằng mềm mại, ở hai căn nhánh cây thô tráng xuyên qua xuyên lại, rất nhanh liền làm ra một cái cáng đơn giản, bên trên trải lên một tầng cỏ khô mềm mại.

Làm xong việc đó, Mộc Ngôn lại cố sức đem nam nhân kéo tới trên cáng, một mặt cái cáng cột lên dây đằng rắn chắc, rồi cuốn dây lên vai, dùng toàn bộ sức lực kéo đi về phía trước.

Cứ việc Mộc Ngôn ở nhà thường làm việc nặng nhọc, nhưng không có lần nào giống như bây giờ phải lôi kéo người có trọng lượng gấp hai lần mình. Mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống, chỗ bả vai bị dây đằng gắt gao thít chặt càng nóng rát đau đớn, da chỉ sợ sớm đã bị mài đi, nhưng Mộc Ngôn vẫn không từ bỏ, thậm chí một tiếng khổ cũng không có kêu, chỉ vùi đầu đi về phía trước.

Lúc đi không nổi, Mộc Ngôn sẽ dừng lại nghỉ ngơi một lát, rồi kiểm tra một chút miệng vết thương của nam nhân, cũng đút cho hắn chút nước, sau đó tiếp tục kéo cái cáng đi tiếp.

Càng về sau, Mộc Ngôn cảm giác trên vai đã mất đi cảm giác, hai chân giống như đã không thuộc về cậu nữa, chỉ có thể máy móc đi.

Đường trở về, Mộc Ngôn cơ hồ dùng tới gấp đôi thời gian mới đi xong, thời điểm về thôn đã tới đêm khuya rồi, nếu không phải có một cỗ khí vẫn luôn chống đỡ, chỉ sợ cậu đã sớm kiên trì không nổi.

Mộc Ngôn vốn sợ tối, nhưng giờ phút này trong lòng cậu chỉ có ý niệm "Nhất định phải cứu người", xem nhẹ đêm tối xung quanh.

Ngũ Hào dọc đường đi đều an tĩnh theo bên cạnh Mộc Ngôn, không có ríu rít thêm phiền.

Thời điểm về cửa nhà, Mộc Ngôn buông cái cáng, sau đó thất tha thất thểu chạy tới cửa nhà Lâm Giai Ngữ, gõ gõ.

Nếu là ngày thường, cậu khẳng định sẽ không đến quấy rầy vào giờ này. Nhưng hiện tại tình huống khẩn cấp, trừ bỏ Lâm Giai Ngữ cùng Dương Văn Diệu cậu không thể nghĩ ra có thể tìm ai hỗ trợ, mà vết thương trên người nam nhân kia cũng không thể trì hoãn cứu chữa.

Cũng may, Dương Văn Diệu và Lâm Giai Ngữ cũng không có nghi hoặc sao Mộc Ngôn lúc này quấy rầy giấc ngủ của bọn họ, ngược lại khi nhìn đến Mộc Ngôn chật vật, trong lòng đều là sự lo lắng.

"Đây là làm sao vậy? Cháu bị thương?" Lâm Giai Ngữ thấy Mộc Ngôn trên người dính vết máu, trên vai thậm chí còn đổ cả máu, lập tức kinh ngạc lo lắng hỏi.

"Dì Lâm, cháu không có việc gì, nhà cháu...... Nhà cháu có người......" Mộc Ngôn rất sốt ruột, hi vọng chú Dương có thể đến hỗ trợ, cậu cảm giác bản thân sắp không đứng được nữa, có thể đi đến nhà họ tất cả đều nhờ vào sự nghị lực, bằng không cậu đã sớm động cũng không động nổi.

Dương Văn Diệu cũng không có hỏi cụ thể cái gì, thấy Mộc Ngôn sốt ruột như thế, không nói hai lời lập tức đi theo Mộc Ngôn. Để Lâm Giai Ngữ ở nhà chăm sóc con nhỏ, y đi nhanh qua xem đã xảy ra chuyện gì.

Trên đường đi Mộc Ngôn đem sự tình nói đơn giản cho Dương Văn Diệu, về đến cửa nhà, Mộc Ngôn rốt cuộc kiên trì không được ngã xuống, đôi chân nhịn không được run rẩy, hoàn toàn không khống chế được.

Dương Văn Diệu đã biết chuyện xảy ra, lúc muốn nhìn đến vết thương của nam nhân kia, giờ trước tiên ôm đem Mộc Ngôn vào giường, sau đó lại đưa nam nhân bị thương tiến vào, lúc này y mới chạy nhanh đi tìm bác sĩ trị liệu cho hai người họ.