Chương 35: Đồng bạn nâng đỡ lẫn nhau

"Vậy anh muốn tên gì?" Mộc Ngôn có chút buồn rầu, cậu không quá hiểu việc đặt tên.

Nam nhân không nói gì, cười nhìn Mộc Ngôn, cảm thấy Mộc Ngôn như vậy rất đáng yêu, hơn nữa em ấy có biểu tình như vậy là bởi mình, tâm tình càng quỷ dị nhảy nhót lên.

"Ai, rốt cuộc nên gọi là gì đây?" Mộc Ngôn thấp giọng lẩm bẩm, không chú ý tới mình đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Kì thật trong đầu nam nhân hiện lên một chữ, thêm họ của Mộc Ngôn, vừa vặn xứng thành hai chữ: Mộc Thần.

Hắn cũng không biết vì sao trong đầu lại đột nhiên nhảy ra cái kí tự này, phảng phất dường như trước kia rất nhiều người đều gọi hắn như thế. Có lẽ đây là tên của hắn, nhưng nam nhân cũng không tính đem cái này nói cho Mộc Ngôn.

Bởi vì hắn muốn mọi thứ hoàn toàn mới, muốn Mộc Ngôn cho hắn tên mới.

Mộc Ngôn rối rắm rất lâu, rốt cuộc yếu ớt mở miệng, thử nói: "Nếu không vậy thì gọi anh là Mộc Thần đi, anh cảm thấy tên này thế nào?"

Ban đầu nam nhân hai mắt đang híp bỗng nhiên trừng lớn, trong lòng kinh ngạc không thể tin tưởng, thậm chí còn có một tia kinh hỉ rõ ràng có thể thấy được, hiển nhiên không ngờ tới Mộc Ngôn cho hắn tên mới thế mà giống hệt tên hắn nghĩ.

"Đây, tên này không dễ nghe sao?" Mộc Ngôn thấy đối phương bộ dáng rất kinh ngạc, nửa ngày không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương không thích, tâm tình có chút hạ xuống. Đây là tên cậu suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói ra, nếu đối phương không thích nó, cậu phải ngẫm lại mới được

"Vì sao em đặt tên này?" Nam nhân hỏi, trên nét mặt hàm chứa một chút mong đợi.

"Hmm...... chú Dương nói anh từ trên vũ trụ rơi xuống, mà vũ trụ có rất nhiều ngôi sao xinh đẹp. Tôi vốn dĩ định đặt tên anh là Mộc Vũ hoặc Mộc Trụ, nhưng đều không dễ nghe bằng Mộc Thần." Mộc Ngôn giải thích.

Lúc trước Mộc Ngôn miêu tả thời điểm cùng sự tình cứu nam nhân cho Dương Văn Diệu, Dương Văn Diệu đã có phán đoán, liền nói cho Mộc Ngôn này đó.

Mộc Ngôn không biết nên đặt tên gì mới được, cho nên liền dùng "Nơi phát ra" đặt tên, lúc này mới có Mộc Thần.

"Tên này rất hay, cảm ơn em, tôi rất thích." Mộc Thần cười nói, khuôn mặt vốn đã đẹp lúc cười trở nên càng thêm loá mắt, khiến Mộc Ngôn nhất thời ngây dại.

Sau khi phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Ngôn đột nhiên đỏ bừng, vội vàng xua xua tay, lắp bắp nói: "Không, không có gì, anh, anh thích thì tốt rồi."

Cậu thế nhưng lại nhìn chăm chú một hán tử, còn nhìn đến ngây người, thật quá mất mặt. Nếu là ở trước kia khẳng định sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhưng A Thần rất đẹp nha.

"Ừm, vậy về sau anh tên Mộc Thần, tôi sẽ gọi anh là A Thần nhé." Mộc Ngôn nói với đôi mắt sáng ngời.

Ở thế giới này, cậu cũng có cái được gọi là người nhà.

"Ừ." Nam nhân gật gật đầu, ánh mắt lộ ra ý cười dung túng sủng nịch.

Hắn vốn dĩ không nghĩ tới quá khứ, nhưng nếu thiếu niên cho hắn tên Mộc Thần này, có lẽ là duyên đi, một khi đã như vậy cứ tên Mộc Thần đi, em ấy vui vẻ là tốt.

Mộc Ngôn rất vui vẻ vì không còn một mình, tuy rằng đối phương là hán tử, nhưng chỉ cần cậu nỗ lực quên đi điểm đó, tận lực sống hướng tới quan điểm của thế giới này. Đương nhiên, nếu đối phương trong quá trình sống chung có thể thích cậu......

Mộc Ngôn nghĩ đến về sau có thể lập một gia đình nhỏ, liền cảm giác tâm trướng tràn đầy, hạnh phúc đều sắp tràn ra.

Thân là ca nhi, Mộc Ngôn muốn tìm một hán tử yêu thương cậu và sinh một bảo bảo là nguyện vọng không bởi vì thay đổi thế giới mà đánh mất, nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu, có thể gặp được tốt nhất, gặp không được, vậy tiếp tục chờ nha.

Mộc Thần hiện tại đối Mộc Ngôn mà nói, chính là một đồng bạn nâng đỡ lẫn nhau.