Chương 38: Tôi cùng em

"Tôi không sao, chính là đang nghĩ trưa nay ăn gì thôi?" Mộc Ngôn nhỏ giọng nói, tuy rằng đa phần không phải sự thật, nhưng đúng là cậu có suy nghĩ đến vấn đề này, cũng không tính là nói dối.

Mộc Thần nghe vậy, có chút ảo não, bởi vì buổi sáng hắn vội vã bồi Mộc Ngôn ra ngoài, lại quên mang theo bột dinh dưỡng. Giữa trưa bọn họ không quay về, vậy căn bản là không có cái ăn.

Nghĩ đến đây, trên mặt Mộc Thần thường không có biểu tình gì, lại khó có được xuất hiện tia tự trách cùng ảo não.

"Thực xin lỗi, tôi quên mang bột dinh dưỡng theo rồi." Mộc Thần cảm xúc hạ xuống nói.

"Hả?" Mộc Ngôn nghiêng đầu nhỏ, nhất thời không phản ứng, điều này cùng bột dinh dưỡng có liên quan sao?

" Chúng ta trước giữa trưa vẫn là nên trở về đi, trong nhà còn có một ít bột dinh dưỡng. Em muốn tìm cái gì, lần sau chúng ta lại đi tìm tiếp." Mộc Thần nói, ánh mắt trở nên thâm thúy một ít, cũng mang theo kiên định.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, Mộc Mộc khẳng định tiêu không ít tiền cho hắn. Theo quan sát của hắn, Mộc Mộc một thân một mình, không có người thân không có cha mẹ, một thiếu niên vị thành niên sống nhất định rất khó khăn. Mà cho dù khó khăn như thế, Mộc Mộc còn thiện lương cứu hắn, không sợ sinh hoạt của bản thân gian nan, không bủn xỉn cho hắn bột dinh dưỡng.

Đối mặt với tình nghĩa như vậy, hắn làm sao có thể không cảm động. Hiện tại thương thế của hắn gần như đã lành, nếu đã quyết định ở lại đây về sau việc nuôi gia đình để hắn làm, Mộc Mộc chỉ cần sống vui vẻ là tốt rồi. ( Gì mà nhận thức trách nhiệm người chồng nhanh zậy.)

4 Tại một khắc này, Mộc Thần hạ quyết tâm đầu tiên sau khi mất trí nhớ.

" Hừ, mới ra ngoài một lát đã chịu không nổi, Ngôn Ngôn, không thể chiều hắn. Chúng ta phải nhanh lên tìm nguyên liệu để thăng cấp, như vậy mới có được phần thưởng và đổi một ít công cụ hữu dụng." Ngũ Hào lập tức nói.

Mộc Ngôn có chút rối rắm, một bên là Mộc Thần bị thương, một bên là hệ thống rất chờ mong thăng cấp.

Suy nghĩ một lúc, Mộc Ngôn rốt cuộc đưa ra quyết định, nói với Mộc Thần nói: " Anh đi về nghỉ ngơi trước đi, tôi ở lại tìm thêm, rất nhanh sẽ về."

Mộc Thần than nhẹ một hơi, nói: "Tôi đây tiếp tục bồi em đi."

"Chính là thương thế của anh......" Mộc Ngôn hiện tại lo lắng nhất chính vết thương của hắn.

"Không cần lo lắng, đã không có việc gì, buổi sáng chẳng phải em thấy rồi sao?" Mộc Thần khóe miệng gợi lên một mạt ý cười tà tà. Hắn là cố ý nhắc đến, quả nhiên ngay sau đó liền thấy khuôn mặt nhỏ của Mộc Ngôn đỏ bừng.

"A, tên khốn khϊếp này, hắn cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý, hắn lại trêu chọc cậu, Ngôn Ngôn, nhanh lên đem hắn đuổi đi chời." Ngũ Hào rất muốn điên cuồng đánh nam nhân kia. Nhìn kí chủ đơn thuần bị trêu đến mặt đỏ rực, nó cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Đáng tiếc Mộc Ngôn còn đang đắm chìm trong thẹn thùng, căn bản không nghe được Ngũ Hào nói gì đó. Trái tim vốn đang bình tĩnh lại bắt đầu đập nhanh hơn, va mạnh vào l*иg ngực.

" Đi, chúng ta đi nhanh một chút, đi đến phía trước đi, nói, nói không chừng sẽ phát hiện được gì đó." Mộc Ngôn vội vàng nói sang chuyện khác, e sợ đối phương sẽ nhìn thấy sự thẹn thùng của cậu, cứ cắm đầu đi về phía trước.

Mộc Thần khóe miệng vẫn luôn ngâm một mạt ý cười, theo sát phía sau Mộc Ngôn.

Nếu giờ phút này có người quen của Mộc Thần tại đây, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy đây là A Thần giả, đây tuyệt đối không phải A Thần mà bọn họ quen biết, nhất định đã bị đánh tráo!

Lần này đại khái có Mộc Thần đi cùng, nên lá gan Mộc Ngôn lớn hơn chút, thâm nhập thêm chút vào trong rừng. Nhờ điều này mà Mộc Ngôn tìm được một loại nguyên liệu mới, loại mà cậu quen thuộc - cải thảo.

Tuy rằng không biết vì cái gì mà cải thảo lại phát triển vào mùa này, lớn lên ở trong rừng rậm. Nhưng đã gặp qua bắp mọc trên cây, như vậy giờ gặp cải thảo cũng không có gì lạ. Ít nhất nó vẫn mọc từ dưới đất, mà không phải trên cây.