Chương 4: Ca nhi xuyên qua mà đến

" A Diệu, anh đã về rồi." Lâm Giai Ngữ vui sướиɠ nói.

" Ừm, cậu bé kia đã tỉnh chưa?" Bên ngoài vang lên âm thanh trầm thấp của người đàn ông.

" Lúc sáng có tỉnh lại một lần, tuy nhiên ăn bột dinh dưỡng xong thì ngủ tiếp." Lâm Giai Ngữ một bên nghênh đón ông chồng nhà mình, một bên nói cho hắn biết tình huống trong nhà. Vốn Lâm Giai Ngữ và Dương Văn Diệu cùng đến nhà xưởng để làm việc, nhưng sau khi Dương Văn Diệu mang Mộc Ngôn về nhà, Lâm Giai Ngữ vì lo lắng cho cậu nên xin nghỉ một ngày.

" Hôm nay vất vả cho em rồi." Dương Văn Diệu cười nói, yêu chiều hôn lên trán Lâm Giai Ngữ. Một nụ hôn thật ngọt ngào, Lâm Giai Ngữ tựa như thiếu nữ mới biết yêu mà đỏ mặt, rúc vào khuôn ngực rộng lớn của lão chồng.

Dương Văn Diệu diện mạo tuấn lãng, khí chất tiêu sái, Lâm Giai Ngữ dịu dàng xinh đẹp, khí chất ôn hòa nhã nhặn, hai người đứng cùng một chỗ đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Hơn nữa tình cảm của hai người cực tốt, thật khiến người ta hâm mộ ganh tị.

" Papa, papa..." Bé gái nghe thấy thanh âm của bố mình liền vội vàng chạy ra, chân nhỏ vừa chạy vừa đi rất đáng yêu.

" Oánh Oánh hôm nay ở nhà có ngoan không nào?" Dương Văn Diệu cúi người ôm lấy con gái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con mà "chụt" một ngụm, làm cho Oánh Oánh cười khanh khách.

" Oánh Oánh rất ngoan, rất nghe lời mẹ, trông coi anh trai lớn." Dương Oánh Oánh tươi cười kể cho papa nghe những việc hôm nay bé làm.

Bên ngoài, một nhà ba người cười nói với nhau rất vui vẻ. Dương Anh Hạo nhìn bố mẹ cùng em gái, lại quay lại nhìn Mộc Ngôn còn nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tia bối rối. Bé cũng rất muốn ra đó cùng papa trò chuyện, để papa ôm một cái. Nhưng mẹ bảo bé phải chăm sóc tốt anh trai lớn, nhỡ đâu bé vừa đi anh trai liền tỉnh thì làm sao bây giờ? Là một nam tử hán giữ chữ tín làm sao có thể không giữ lời, cho dù thật hâm mộ em gái ngoài đó nhưng Dương Anh Hạo vẫn ngồi lẳng lặng trong phòng, chăm sóc Mộc Ngôn đang ngủ say.

Nghe thấy thanh âm vui vẻ truyền đến từ bên ngoài, Mộc Ngôn chậm rãi tỉnh giấc, trong mắt còn mang theo sương mù.

Dương Anh Hạo thấy thế, lập tức vui sướиɠ xuống giường chạy ra " Bố, mẹ, anh trai kia tỉnh rồi."

Dương Văn Diệu ôm Dương Oánh Oánh cùng Lâm Giai Ngữ đi vào trong phòng. Mộc Ngôn nhìn Dương Văn Diệu đang chậm rãi đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi đỏ lên, tầm mắt không dám dừng ở trên người đối phương. Thân là một ca nhi sinh ra và lớn lên ở trong thôn, chung quanh đều là những hán tử thô ráp cẩu thả, lần đầu tiên cậu nhìn thấy một hán tử lớn lên đẹp trai như vậy, khi hơi thở của hán tử ập vào mặt làm tim cậu loạn nhịp, trên mặt phiếm hồng.

" Cháu không sao chứ ?" Dương Văn Diệu hỏi. Vừa mới nãy cậu bé nhìn thấy y liền cúi đầu, không lẽ bộ dạng y lớn lên rất dọa người? Dương Văn Diệu sờ sờ mặt mình không khỏi buồn bực nghĩ.

" Không, không có việc gì ạ, cảm ơn mọi người đã cứu cháu." Mộc Ngôn cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, không để cho bản thân quá khẩn trương.

" Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng ngược lại là cháu, sao lai đi một mình vào rừng, cháu phải biết rằng nơi đó có rất nhiều động vật nguy hiểm." Dương Văn Diệu nói. Lúc ấy y vào rừng để săn một con Vân Giác Lộc, muốn dùng da của Vân Giác Lộc làm giày cho Tiểu Ngữ và Oánh Oánh. Cũng vì y có quyết định này mới có thể cứu được Mộc Ngôn đang bất tỉnh, bằng không rất khó tưởng tượng một người hôn mê làm sao có thể sống sót trong đó.

" Cháu, bởi vì cháu không cẩn thận rơi xuống." Mộc Ngôn nói thật khẽ. Tai Dương Văn Diệu nghe đến "rơi xuống". Chẳng lẽ là từ trên cây rơi xuống đến nỗi hôn mê à? Vậy mà cũng nói được sao?

" Cháu tên là gì?" Dương Văn Diệu hỏi.

" Cháu, cháu tên là Mộc Ngôn." Mộc Ngôn đáp.

" Mộc Ngôn? Tên thật hay." Lâm Giai Ngữ khen ngợi nói.

Mộc Ngôn có chút ngượng ngùng, "Cảm, cảm ơn ạ."

" Dì là Lâm Giai Ngữ, cháu có thể gọi dì là dì Lâm, còn anh ấy là Dương Văn Diệu, cháu có thể gọi anh ấy là chú Diệu hoặc là chú Dương đều được, còn đây là Hạo Hạo và Oánh Oánh, con của hai chúng ta." Lâm Giai Ngữ giới thiệu gia đình của mình với Mộc Ngôn.