Chương 19: Ăn cái này có thể mạnh hơn

“Này, Tống Lão Lục, sao ngươi lại bắt nạt cô nhi quả phụ nhà người ta?”

Tống Kế Tổ bước ra khỏi đám đông, liếc nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Thôi quả phụ , hơi động lòng.

Tối qua anh ta vừa mới mây mưa với người phụ nữ này, nếu bây giờ không ra ngoài nói giúp vài lời, thì chứng tỏ bản thân quá bạc tình bạc nghĩa rồi.

Tống Lão Lục lạnh lùng nhìn Tống Kế Tổ, "Ngươi không tiếng người à? Rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Ồ, ta còn chưa đi tìm ngươi đâu đấy, nếu ngươi đã tới cửa nhà ta rồi, vừa hay, con trai ngươi cũng đánh chó Cẩu Đản của ta, hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích, nếu không thì hai chúng ta đến sân đập lúa đọ sức một trận!"

Tống Kế Tổ sầm mặt: "Ai muốn đọ sức với ngươi?"

Tống Lão Lục mặc dù gầy, nhưng hắn quanh năm làm đồng, cơ bắp cường tráng, đừng nói là đánh một Tống Kế Tổ, cho dù là đánh ba Tống Kế Tổ cũng không vấn đề ấy chứ.

“Không dám đọ thì câm miệng lại!” Tống Lão Lục không hề khách khí nói: “Lát nữa ta sẽ tới nhà ngươi hỏi Tống Thừa Nghiệp, xem rốt cuộc là vì sao mà nó cứ gây sự với con trai ta?

Tống Kế Tổ thật sự sợ anh sẽ đến nhà mình làm loạn, liền quay người rời đi.

Thôi qua phụ thấy không ai giúp mình cũng có chút sợ hãi, dù sao trời cũng sắp tối rồi, nàng ta cũng không dám ở lại đây buổi tối.

Những người phụ nữ đang xem náo nhiệt hiểu rõ nhất tâm tư của nữ nhân, thấy thời gian cũng không còn sớm, họ nhanh chóng đến thuyết phục Thôi quả phụ, kéo nàng ta lên rồi đưa nàng về nhà.

Thôi quả phụ không dám ở lại nữa đành khóc lóc quay về.

Thấy không còn gì vui vẻ nữa, mọi người lần lượt giải tán, có người nhân cơ hội đi vào nhà Tống Lão Lục xem hai vợ chồng họ và Tống Tam Thuận mang về những gì.

"Này, lão lục, sao ngươi cũng Hoạn Tử thế?" Có người tò mò hỏi, nhớ lại mấy ngày trước Tống Tam Thuận cũng vào rừng lấy, không khỏi tò mò.

Tống Lão Lục cười nói: "Nhặt về giữ lại để gội đầu, giặt quần áo."

"Gội đầu giặt quần áo? Chậc chậc! Có quỷ mới tin!” người tới thấy anh không hẳn là nói thật, tức giận rời đi.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, vợ chồng Tống Tam Thuận ở nhà bóc vỏ Hoạn Tử, Kiều Nhi dẫn Cẩu Đản tới tìm Trường An.

“Trường An, có muốn đi đào Tề Thái không?” Kiều Nhi hỏi.

Trường An lập tức gật đầu: “Muốn!”

Ngô thị có chút lo lắng cho cháu gái nhỏ, nhưng thấy cháu gái vui vẻ chạy đi lấy một chiếc giỏ tre nhỏ và một cái xẻng nhỏ, nàng đành phải nói với Kiều Nhi: “Mấy đứa đi ra vườn rau ấy, ở đó cũng có Tề Thái.”

Kiều Nhi gật đầu: "Trong vườn nhà ta cũng mọc rất nhiều Tề Thái, còn không đào đi thì sẽ mọc hoa mất.”

Bây giờ thời tiết càng ngày càng ấm áp. , các loại rau dại đang mọc lên, tận dụng thời gian này để đào thêm nhiều một chút, ăn không hết cũng có thể chần qua nước, phơi khô rồi ăn từ từ.

Ngô thị quay sang nói với đứa cháu gái nhỏ: "Trường An, đi theo Kiều Nhi tỷ, đừng chạy lung tung, cũng đừng đến gần ao chơi."

“Vâng!” Trường An gật đầu, cầm giỏ tre nhỏ mà thúc thúc làm cho bé rồi đi ra ngoài.

“Nhớ về sớm đấy.” Ngô thị gọi với theo một câu.

Trường An chạy nhanh ra ngoài: “Biết, biết rồi ạ!”

Ba đứa trẻ cùng nhau ra khỏi thôn, đến một cánh đồng không trồng rau.

Đúng như dự đoán, trên cánh đồng mọc rất nhiều Tề Thái, cây nào cây nấu đều vô cùng mập mạp.

Trường An hoan hô, ngồi xổm xuống đào, chỉ trong chớp mắt đã đào được gần nửa giỏ.

Kiều Nhi chín tuổi cũng đắm chìm vào việc đào Tề Thái, chẳng mấy chốc đã đào gần đầy giỏ, chỉ có Cẩu Đản chạy đến sườn núi hái hoa dại.

Vào đầu mùa xuân, trăm hoa đua nở, có anh đào dại, địa hoàng, hoa Nam Nguyện, hoa móng mèo....

Thường gặp nhất là hoa Nam Nguyện, còn được gọi là hoa chuột.

Hoa nam nguyện mọc hoa trước rồi mới mọc lá. Cả hoa và rễ đều có độc. Người ta nói rằng trẻ con không được dùng nó chơi, nói rằng nếu chạm vào hoa rồi lại sờ vào đầu sẽ bị rụng tóc, nếu tinh chất hoa dính vào mắt thì sẽ bị mù.

Hôm nay không có người lớn ở đây, Cẩu Đản hái một nắm hoa chuột đưa cho Trường An xem.

Trường An cầm lấy, ngửi ngửi, bỏ vào giỏ, tiếp tục đào Tề Thái.

Bé thật sự thích Tề Thái, vừa nhìn thấy đám Tề Thái mập mạp liền vui vẻ.

Đúng lúc này, một con chó đen lớn chạy tới khiến cả Kiều Nhi và Cẩu Đản đều giật mình.

Đại Hắc chạy đến trước mặt Trường An, ủi vào mông đứa trẻ đang ngồi xổm trên mặt đất.

“Đại Hắc!” Trường An không tức giận, biết rằng Đại Hắc đang đùa giỡn với mình.

Nhưng cái người khiến bé tức giận cũng tới rồi, còn dương dương tự đắc nhìn bé và Cẩu Đản.

Trường An đứng lên, sờ sờ đầu Đại Hắc, lắp bắp nói: “Đừng, đừng náo!” bé đang bận đây này, không muốn chơi với chó đâu.

“Không được chạm vào Đại Hắc!” Tống Thừa Nghiệp lao tới đuổi Đại Hắc ra khỏi Trường An, không quên trừng mắt nhìn bé.

Trường An cũng trừng mắt nhìn lại, thế là hai đứa trẻ một lớn một nhỏ nhìn nhau không ai chịu nhường ai.

Một lúc lâu sau, hai người vẫn cố gắng không chớp mắt, như thể ai chớp mắt trước thì sẽ thua cuộc.

Cuối cùng vẫn là Cẩu Đản chạy tới kéo Trường An đi, hai người quay mặt đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta trở về đi." Kiều Nhi sợ em trai và Trường An lại gây chiến với Tống Thừa Nghiệp nên liền xách giỏ lên chuẩn bị về nhà.

Trường An gật đầu, chật vật nhặt chiếc giỏ nhỏ lên.

Cẩu Đản thấy vậy nhanh chóng chạy tới giúp đỡ, một tay dắt Trường An, một tay xách giỏ, ba đứa trẻ trở về nhà.

Tống Thừa Nghiệp dẫn theo Đại Hắc không xa không gần, đột nhiên hỏi: "Cẩu Đản, sao đột nhiên ngươi trở nên mạnh như vậy?"

Cẩu Đản giả vờ như không nghe thấy, không muốn để ý tới cậu ta.

Nhưng Tống Thừa Nghiệp vẫn không bỏ cuộc, lại hỏi: "Sao hôm qua ngươi lại ăn thứ đó?"

“Thứ gì?” Cẩu Đản không hiểu.

Tống Thừa Nghiệp lúng túng nói: “Cái thứ giống phân đó?”

Cẩu Đản cau mày: “Ngươi mới ăn phân ấy!”

Tống Thừa Nghiệp tức giận trừng mắt nhìn cậu.

Cuộc trò chuyện giữa hai người rơi vào bế tắc.

Trầm mặc hồi lâu, Tống Thừa Nghiệp lại tiểu đường muội: "Sao khí lực của ngươi lại lớn như vậy?"

Trường An suy nghĩ một hồi, sau đó lấy nửa cái màn thầu hoa còn thừa khi sáng ra: “Ăn, ăn cái này, sức, sức lực sẽ mạnh hơn” trong đó có châu châu mà bé bỏ vào.

Bụng của Tống Thừa Nghiệp lại bắt đầu cồn cào khi nhìn thấy thứ kia.

Cậu ta quay mặt đi hỏi: “ngươi lấy thứ này ở đâu vậy?”

Trường An chớp mắt nói: “Ta, tự làm.”

Tống Thừa Nghiệp mím môi, quay người hổ bảo Đại Hắc chạy đi.

Trường An và Cẩu Đản nhìn nhau, không biết Tống Thừa Nghiệp muốn làm gì.

Khi về đến nhà, Trường An cho thẩm thẩm xem một giỏ Tề Thái.

Ngô thị sờ sờ đầu Trường An khen ngợi: "Trường An giỏi thật đấy, tự mình đào được nhiều như vậy, buổi trưa thẩm sẽ làm sủi cảo cho cháu ăn.”

Trường An vui vẻ gật đầu, theo thẩm thẩm rửa tay rồi ngồi nhìn thuc thúc bóc hạt xà phòng.

Ngô thị đi nhặt Tề Thái, chuẩn bị làm một bữa sủi cảo.

Lấy nắm hoa trong giỏ ra, cắm vào một cái lọ rồi thêm ít nước vào sau đó để lên bàn.

Loại hoa này không yếu ớt mỏng manh, chỉ cần cho một ít nước vào thì sẽ nở được rất lâu.

Sau khi Ngô thị rửa sạch, lại băm nhỏ Tề Thái, còn chưa bắc bếp lên thì lại thấy bà Triệu tức giận đi qua đây.

Bà ta vừa bước vào cửa liền chỉ vào Trường An mắng: "Thứ súc sinh này, tuổi còn nhỏ sao mà độc địa như vậy? Vậy mà lại xúi Thừa Nghiệp ăn phân!”

Trường An: ......

____ ____ ____