Chương 21: Đi sai rồi

Hai đứa trẻ đi ra ngoài thì gặp Kiều Nhi đang xách giỏ ra ao rửa bát.

Kiều Nhi hỏi: "Cẩu Đản, hai đứa muốn đi đâu?"

Cẩu Đản nghiêm túc nói: "Đi tìm cha của Trường An."

Kiều Nhi chín tuổi có chút không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa và dặn dò: "Đừng chạy xa quá, nhớ về sớm."

"Vâng." Cẩu Đản gật đầu, dẫn Trường An ra ngoài thôn, Hoa Hoa đi theo sau bọn họ.

Bất tri bất giác đi ra khỏi thôn, trước mặt xuất hiện một con đường rộng.

Trường An nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có chút bối rối.

Phải đi bên nào?

Cuối cùng Cẩu Đản chỉ về một hướng: "Đi hướng này." Đây là hướng đi hội chợ, cậu thấy quen.

Trường An gật đầu, tay trong tay cùng Cẩu Đản ca ca đi theo hướng đó, hoa hoa đi chạy thật nhanh, vượt qua hai bọn họ, một mình chạy trước. Thỉnh thoảng lại quay lại nhìn, dường như đang thúc giục họ nhanh lên.

Hai đứa trẻ và một con mèo trên đường không gặp ai, bởi vì lúc này không phải lúc đi chợ lớn, bình thường thôn dân cũng không đi đường này.

Ba đứa nhỏ lang thang một lúc lâu, cuối cùng mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, bọn họ lại đến một ngã ba đường khác.

Lần này Cẩu Đản cũng bối rối, quên mất đường đi đến trấn Thiết Ngưu là đường nào.

Hoa Hoa kêu meo meo rồi chạy về một hướng.

Trường An không còn cách nào khác đành phải kéo Cẩu Đản ca ca đi theo mình.

Lúc này Cẩu Đản có chút mệt mỏi, hối hận không nên đưa Trường An đi xa như vậy.

Nhưng bản thân đã hứa với Trường An sẽ đưa muội ấy đi tìm cha, nếu bây giờ quay về, Trường An nhất định sẽ khóc.

Haizz, thôi vậy, đã đi xa như vậy rồi, nói không chừng đi thêm một lát nữa thì có thể tìm được cha của Trường An rồi.

Cẩu Đản hạ quyết tâm, kéo Trường An đi về phía Hoa Hoa.

Trên đường đi hai người còn gặp phải những con ngựa phi nước đại, cũng gặp những con la kéo xe khiến họ có cảm giác lạ lùng.

Ở địa phương không có nhiều ngựa, la và lừa, còn ở cái thôn nhỏ của bọn họ cả một con cũng không có.

Trẻ em quen thuộc nhất với xe bò đi chậm, nhưng không phải mỗi lần đi chợ lớn thì đều ngồi xe.

"Trường An, muội có mệt không?" Cẩu Đản hỏi.

Trường An lắc đầu.

Bé vừa đi vừa chơi, nhưng lại không thấy mệt nhưng có hơi khát.

Trường An nhìn cái mương nhỏ bên đường, trong mương không có chút nước nào, bé liếʍ môi, chợt nghĩ đến hồ nước nơi cá vàng nhỏ sinh sống.

Nếu mà nước đó có thể lấy ra được thì tốt rồi.

Cẩu Đản cũng khát nước, âm thầm thở dài, càng muốn về nhà hơn.

Tiêu Trường An đang nhìn quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Hoa Hoa đang chạy về phía một con đường nhỏ, mơ hồ nhìn thấy ở cuối đường có mấy hộ gia đình.

"Hoa Hao! Đi, đi qua bên đó." Bé con chỉ vào Hoa Hoa rồi nói với Cẩu Đản ca ca: "Xin, xin nước uống."

Cẩu Đản ngay lập tức gật đầu, dẫn Trường An đi, theo Hoa Hoa đi một đoạn đường dài, cuối cùng cũng vào đến thôn.

Còn chưa vào hộ gia đình trong thôn, thì đã có mấy con chó xông ra sủa, dọa cho Hoa Hoa chạy vào bãi cỏ, Cẩu Đản và Trường An cũng co rúm vào bức tường không dám cử động.

Một số dân làng sau khi nghe thấy tiếng động đã ra khỏi nhà, nhìn thấy hai đứa trẻ ăn mặc chỉnh tề, trông không giống ăn xin, họ không khỏi tò mò hỏi: “Các cháu là người thôn nào vậy?”

Cẩu Đản đáp: “Thôn Tống gia ạ, chúng cháu khát quá, muốn xin bát nước uống.”

“Thôn Tống gia? Cách đây đâu có gần, bé con à, người lớn nhà cháu đâu?” Người dân vừa dẫn hai đứa trẻ vào nhà vừa hỏi.

Cẩu Đản không lên tiếng, Trường An chớp mắt không nói gì.

Một người phụ nữ khác đội khăn trùm đầu từ trong nhà đi ra, ngạc nhiên nói: “Các cháu thật sự đến thừ thôn Tống gia à? Quen biết Tống Tam Thuận không?”

Cẩu Đản chỉ vào Trường An: "Đó là Tam thúc của muội ấy.”

Người phụ nữ vỗ tay một cái: “Ai yo! Trùng hợp thật đấy! Thế đã đến Ngô gia thăm Ngô Trọng Lâu chưa?”

Trường An và Cẩu Đản đều sửng sốt.

Người phụ nữ tiếp tục: "Này, sao hai đứa trẻ các cháu lại ở đây? Đám Tú Anh sao vẫn chưa quay về?"

Trường An lắp bắp đáp: “Thẩm thẩm đã ra đồng rồi.”

“Chẳng trách.” Người phụ nữ múc một muôi nước trong vò nước đưa cho hai đứa trẻ: “Đây, nhanh uống đi, lát nữa ta đưa các cháu đến nhà họ Ngô."

Trường An lúc này mới nhớ ra, nhà họ Ngô mà đại nương nhắc đến có lẽ chính là nhà cha nương của Tam thẩm thẩm.

Kì lạ? Sao bản thân lại đi đến đây được?

Sau khi uống vài ngụm nước, Trường An đưa gáo nước cho Cẩu Đản, bảo cậu cũng uống vài ngụm.

Sau khi hai đứa trẻ uống nước xong, trả lại gáo nước cho người phụ nữ, Trường An chân thành cảm ơn: “Đa, đa tạ đại nương.”

Người phụ nữ sờ đầu Trường An, đặt gáo nước lên nắp vung, nắm tay Trường An và Cẩu Đản, đi về phía sâu nhất của ngôi làng.

Lũ chó ngừng sủa, chó nào về nhà đó, ngồi xổm trước cửa háo hức quan sát.

Trường An nhìn quanh tìm Hoa Hoa, gọi mấy tiếng, nhưng không nó xuất hiện.

Bé có chút lo lắng, sợ Hoa Hoa lạc ở nơi xa lạ này.

Người phụ nữ và hai đứa trẻ nhanh chóng đến một hộ nông gia.

*Nông gia: gia đình làm nông.

Một khoảng sân nhỏ có hàng rào với ba gian nhà thấp lợp tranh.

Trường An nhìn thấy Hoa Hoa trong sân đang kêu meo meo với một ông lão tóc bạc.

Ông lão cúi người sờ lưng Hoa Hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân.

“A ông.” Trường An chạy qua, ôm chặt lấy chân của ông lão.

Ngô Lão Hán vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy Trường An, ông bế bé lên và hỏi: "Cháu ngoan, sao cháu lại ở đây một mình? Thúc và thẩm của cháu ở đâu?"

Trường An có chút sợ hãi nhìn a ông, thấp giọng nói: “cháu, đang tìm cha.”

Ngô a ông sửng sốt, rồi lại nghe người phụ nữ nói: “Ngô thúc, hai đứa trẻ này tự mình đến đây, không có người lớn.”

“Cái gì?” Ngô Lão Hán kinh ngạc, nhìn Cẩu Đản rồi lại nhìn Trường An, hỏi: “Các cháu thật sự là tự mình đến đây sao?”

Trường An có chút áy náy cúi đầu, khẽ ậm ừ.

Ngô Lão Hán thở dài, nói với người phụ nữ: “Vất vả cho cháu Diệu đưa hai đứa nó đến đây rồi.”

“Ngài khách sáo quá rồi, cũng chỉ là trùng hợp thôi, bọn trẻ qua xin nước, tướng công cháu hỏi một câu, mới biết bọn trẻ đến tìm nhà ngài.”

Người phụ nữ hỏi thêm một câu: “Huynh đệ Trọng Lâu đã khỏe hơn chưa?”

Ngô Lão Hán thở dài: “Vẫn chưa hạ sốt, ngày mai ta sẽ đi lên trấn bốc thuốc.”

Con trai ông sức khỏe không tốt, thường xuyên bị bệnh, vợ ông rất lo lắng, ông thì lại gầy yếu, haizz, thật đúng là sợ cái gì cái đó đến.

Người phụ nữ hỏi han thêm vài câu rồi rời đi.

Ngô Lão Hán bế Trường An, gọi Cẩu Đản vào nhà.

Để trường an ngồi xuống ghế, ngô lão hán nói: “Bà ngoại cháu đi đào thảo dược, cũng sắp về rồi, hai đứa có đói không? A ông làm mì Ngật Đáp cho hai đứa an nhé.”

Trường An và Cẩu Đản gật đầu.

Hai bọn họ quả thật rất đói, mặc dù trên đường đi đã ăn hai cái màn thầu, nhưng hôm nay vận động quá nhiều, chút ít đồ ăn đó sớm đã tiêu hết trong bụng rồi.

Đến cả Hoa Hoa cũng được ăn nửa chiếc màn thầu, nếu không thì thật sự không thể đi xa thế này.

Ngô Lão Hán vừa nhào bột vừa càm ràm: “Hai đứa sao mà dám đi xa đến 10 dặm vậy hả? Tam Thuận có biết không?”

Trường An rụt cổ không dám trả lời.

Cẩu Đản lớn tiếng nói: “Tam Thuận thúc biết.”

Ngô Lão Hán ngừng lại, cau mày: “Hắn lớn gan thật đấy, để cho hai đứa nhỏ như vậy đi ra ngoài, lỡ như mà gặp sói thì phải làm sao?”

Trường An và Cẩu Đản nhìn nhau.

Lúc này bọn họ mới thấy có chút sợ hãi.

Bên ngoài quả thực có sói, có một đêm nọ, Trường An còn nghe thấy tiếng sói nữa.

“Cha, ai đến thế?” Giọng nói yếu ớt của chàng trai vang lên từ trong căn phòng tối, kèm theo tiếng ho nhẹ.

____ ____ ____