Chương 25: Không cho ngươi ăn

Ngô thị trong lòng cắn rứt.

Nàng muốn tìm nhị tẩu, nhưng đáng tiếc nàng và Tam Thuận đều không biết nhà chủ của nhị tẩu là ai, càng không biết địa chỉ của nàng ấy.

Thư của nhị tẩu gửi về đều bị mẹ kế chồng giữ chết không đưa, không chừng đã đốt hết rồi.

Năm ngoái có một lần, nàng nhìn thấy Tống Kế Tổ nhét mấy mảnh bức thư vào bếp lửa, dù nàng không biết chữ nhưng nàng biết đó là thư mà nhị tẩu gửi đến.

Nói ra thì đáng thương, Tống Nhị Lão và Tống Tam Thuận chưa từng được đến trường tư thục một ngày nào, thậm chí đến bây giờ họ còn không thể viết được tên của mình.

Thế mà con trai ruột của bà Triệu là Tống Kế Tổ lại được Tốn Bát Tề gửi đến học ở một trường tư thục vài năm. Mặc dù thành tích không ra sao nhưng đọc thư và viết vài chữ thì không phải chuyện gì to tác.

Ngô thị còn nghe nói, đợi đến mùa xuân, bố chồng sẽ gửi Tống Thừa Nghiệp đến trường tư thục, để nó cũng học được vài chữ.

"Haizz, Trường An à, tiếc là cháu là con gái, nếu là con trai, nói không chừng có thể đi học rồi." Ngô thị thở dài, đi đến bên chậu múc nước cho cháu gái rửa mặt, súc miệng.

Trường An chớp mắt, không hiểu tại sao thẩm lại đột nhiên nói như vậy.

Bản thân là con gái cũng tốt lắm mà, bé mới không thèm làm con trai đâu, nhất là một đứa con trai như tiểu đường ca.

Vệ sinh cá nhân xong, Trường An ngồi xuống bên chiếc bàn ăn nhỏ, ăn cháo rau mà thẩm đưa, trong đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tiêu Ngư Ngư bảo bé đọc sách cho nó nghe, nhưng chưa bao giờ nói con gái thì không được học.

Trường An có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh đã quên mất lời thẩm nói, vội vàng ăn xong cháo rồi lẻn ra khỏi nhà đi tìm Cẩu Đản chơi.

Mới sáng sớm Cẩu Đản đã bị mẹ dạy dỗ một trận, bây giờ cậu đang ngồi xổm trong sân chơi hạt quả hạnh.

Thấy Trường An tới, cậu thần thần bí bí hỏi: “Tam thúc Tam thẩm của muội có đánh muội không?”

Trường An lắc đầu: "Không, không có."

Cẩu Đản ghen tị thở dài: "Thúc và thẩm của muội thật tốt." Sáng nay suýt nữa thì cậu đã bị đánh cho một trận rồi.

“Ừm.” Trường An gật đầu.

Thúc và thẩm của bé là tốt nhất, từ trước đến giờ chưa bao giờ đánh đập hay mắng mỏ bé, không giống như tiểu cô cô và tiểu đường ca.

Đang suy nghĩ, bé đột nhiên nhìn thấy con chó đen to lớn của tiểu đường ca lại chạy tới, lao thẳng đến chỗ bé.

Trường An: ..........

Bé vô cùng hối hận vì vừa nghĩ đến bọn họ, quả nhiên người xưa nói không sai, ban ngày không nói chuyện của người, ban đêm không nói chuyện của quỷ, bằng không người bị hại sẽ là bản thân.

Bản thân vừa mới nghĩ đến mấy người nhà đó, bọn họ liền tới đây rồi.

"Tiểu lắp bắp, người ra đây!" Tống Thừa Nghiệp đứng chống nạnh ngoài sân, hô lớn.

Trường An giả vờ như không nghe thấy, không muốn để ý tới hắn.

Thấy bé không để ý tới mình, Tống Thừa Nghiệp tức giận đi đến bên hàng rào, lớn tiếng hét lên: "Ta gọi cả nửa ngày mà ngươi không nghe thấy à?"

“Không, không nghe thấy.” Trường An trả lời theo bản năng.

Khóe miệng Tống Thừa Nghiệp giật giật, tức giận nói: "Ta thấy ngươi chính là giả vờ! Mau ra đây, ta có lời muốn nói.”

“Có gì thì nói ở đây đi!” sau khi Cẩu Đản đã chiến đấu với Tống Thừa Nghiệp hai lần, bây giờ rất tự tin.

Tống Thừa Nghiệp muốn mắng người, lại nghĩ đánh không lại cậu, đành phải nói: "Ta chỉ muốn hỏi, các ngươi là ăn cái thứ kia mới mạnh như vậy à?"

Trường An và Cẩu Đản mơ hồ: “Ngươi nói cái gì?”

Tống Thừa Nghiệp do dự một chút, nhìn xem xung quanh có ai không, từ trong gốc cây gần đó lấy ra một vật gì đó, chạy tới, đưa cho Trường An và Cẩu Đản xem.

Thứ đó bị cậu ta bọc lại bằng mấy chiếc lá, màu nâu vàng vàng, Trường An cùng Câu Đan kinh sợ lùi lại mấy bước.

“Các ngươi không phải ăn cái này để tăng sức lực sao?” Tống Thừa Nghiệp tiếp tục hỏi.

Cẩu Đản nôn ói, tức giận nói: “Ngươi mới ăn ấy!”

Đây rõ ràng là đống phân, nhưng Tống Thừa Nghiệp lại dùng tay cầm lấy, hỏi những lời khó hiểu.

Ôi chao, nghĩ thôi cũng buồn nôn.

Tống Thừa Nghiệp cau mày, lại nhìn Trường An.

Trường An cảm thấy tiểu đường ca sắp điên rồi, vậy mà lại muốn ăn cái đó.

Ể? Anh ta không phải là muốn ăn màn thầu hấp mà mình làm đấy chứ?

Mỗi lần làm màn thầu hoa, mầm nhỏ trong lòng bàn tay lại lóe sáng, cũng không biết tại sao, nên mới không cho anh ta ăn đấy! Hừ!

"Không, không cho ăn!" Trường An cũng chống tay lên eo nói.

Đôi mắt của Tống Thừa Nghiệp sáng lên, như thể cậu ta đã xác nhận được điều gì đó, cậu ta quay người chạy đi.

Đại Hắc cũng chạy theo cậu chủ nhỏ.

Trường An và Cẩu Đản bối rối nhìn nhau.

Tống Thừa Nghiệp không phải muốn ăn phân đấy chứ?

Eo ơi, buồn nôn quá, sau này sẽ không nói chuyện với cậu ta nữa.

Về phần Tống Thừa Nghiệp, vội vàng chạy đến thôn bên cạnh tìm Tiểu Xuyên Tử, bảo cậu ta đi đến ở rừng cây ở đầu thôn nói chuyện.

"Ta cuối cùng cũng biết bọn người Cẩu Đản vì sao trở nên mạnh hơn rồi!" Tống Thừa Nghiệp tự tin nói.

Tiểu Xuyên Tử tò mò: “Tại sao?”

Tống Thừa Nghiệp đắc ý đưa cái đó ra: “Chính là nó!”

Tiểu Xuyên Tử kinh ngạc lùi lại mấy bước, cau mày nhìn thứ kia, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin được: “Làm sao có thể?"

“Sao lại không thể? Ta tận mắt nhìn thấy hai đứa nó ăn đấy! Sau đó khi đánh nhau với ta thực sự rất mạnh!”

Tống Thừa Nghiệp từng bước dụ dỗ: "Chỉ cần ngươi ăn, nhất định sẽ mạnh lên, đến khi đó giúp ta đánh Cẩu Đản, ta sẽ cho ngươi hai quả trứng.”

Tiểu Xuyên Tử lập tức cự tuyệt: “Muốn ăn thì ngươi tự ăn, ta không ăn đâu.”

Cậu không tin lời nói quỷ quái của tên tiểu tử này, làn trước tin hắn nói cuối cùng bản thân bị đánh cho một trận, trứng mà hắn ta đã hứa thì chẳng thấy đâu.

Tống Thừa Nghiệp thấy Tiểu Xuyên Tử không nghe lời thì có chút khó chịu, nhưng để kiểm tra thử thứ này có thể khiến người ta mạnh hơn hay không, cậu ta đành phải bất đắc dĩ ném mồi ra.

Bản thân ăn ít hơn mấy quả trứng gà thì có làm sao? Bị tổ mẫu đánh một trận lại có làm sao? Không có gì quan trọng bằng bản thân trở nên vô địch.

"Ta lại thêm cho ngươi hai quả trứng, tổng cộng là bốn quả, ngươi thấy thế nào?"

Thấy Tiểu Xuyên Tử vẫn lắc đầu, Tống Thừa Nghiệp trong lòng khó chịu, nhưng lại giả vờ rời đi: "Nếu không được thì thôi, haizz, bốn quả trứng, vẫn là nên đưa cho người khác thì hơn."

Bốn quả trứng gà không phải là ít, hầu hết trẻ em trong làng nửa năm còn không có lấy một quả trứng mà ăn.

Tiểu Xuyên Tử đấu tranh tâm lí hồi lâu mới nói: “Nếu mà không mạnh lên, ngươi nhất định cũng phải cho ta bốn quả trứng, không được gian lận!”

Tống Thừa Nghiệp gật đầu: “Ta đương nhiên sẽ không gian lận, một lời nói ra tứ mã nan truy!” câu này là họ từ người cha Tống Kế Tổ của cậu ta.

Nói rồi đưa thứ trong tay ra: “Phải ăn hết.”

Lần trước cậu ta làm liều, đang định thử thì bị bà nội nhìn thấy, liền bị đánh một trận rất đau.

Sau đó cậu ta nghĩ ra, trước tiên phải để người khác thử một lần, nếu thực lực thực sự tăng lên, lúc đó bản thân ăn cũng không muộn.

Tiểu Xuyên Tử cầm lấy cục phân kia, nhìn trái nhìn phải không hạ miệng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, trả lại cho Tống Thừa Nghiệp, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Mẹ ơi, thà không có bốn quả trứng còn hơn tự mình ăn thứ đó.

Tống Thừa Nghiệp nhìn thấy Tiểu Xuyên Tử bỏ chạy, tức giận nhảy dựng lên, hét lớn: "Sau này tỷ tỷ của ngươi đừng có theo nương ngươi đến nhà ta nữa! Hừ!"

Tiêu Xuyên Tử không thèm để ý tới cậu ta, bỏ chạy không dấu vết.

Tống Thừa Nghiệp tức giận nhưng lại không thể làm gì được, nhìn vào thứ kinh tởm trên tay, rồi ném nó đi.

Cậu ta cũng không dám ăn.

Nhưng tại sao Trường An và Cẩu Đản lại ăn ngon lành như vậy?

Tống Thừa Nghiệp nghĩ không ra, chỉ đành phải bất mãn về nhà.

Vừa về đến cửa nhà, đã nhìn thấy em gái Tống Hi Nguyệt.

Tống Hi Nguyệt liếc cậu ta một cái, hỏi: "Lại ăn phân à?"

____ ____ ____

Mị edit mà cũng thấy hơi tởm!!!!