Chương 39: Buôn bán

Ngô Tú Anh đặt chuỗi hạt trong tay xuống, cũng chạy đến xem, cười nói: "Trường An khéo tay quá, còn làm cả màn thầu hoa nữa."

“Này, đợi Trường An trưởng thành rồi có thể dựa vào cái này kiếm cơm đấy.” Tiền thị vô cùng thích mấy bức tượng đất kia.

Nghe vậy, thần sắc Ngô thị khẽ động.

Đúng nhỉ, Trường An khéo tay như vậy, sao không cho nó học làm búp bê bằng đất sét.

Ở trên hội chùa cũng có bán các kiểu tượng đất màu sắc rực rỡ, còn có búp bê sứ, nhưng chúng nó đều không tỷ mỉ giống như thật như của Trường An làm.

Nếu Trường An có thể thành thạo môn nghệ thuật này, cho dù về sau gả chồng cũng có cái để nuôi sống bản thân, sẽ không giống như mình, bị nhà chồng tra tấn mấy năm trời.

Nếu không phải trượng phu tỉnh ngộ, thì có lẽ nàng thật sự đã đi đến đường cùng rồi.

“Đợi lần này đi hội chùa, ta sẽ mua một ít thuốc màu và bút lông về.” Đến lúc đó lại đưa Trường An đến mấy chỗ bán tượng nhìn một chút, để bé học xem người ta làm ra có những hình dáng gì.

Tiền tẩu cười nói: “Muội thật sự chuẩn bị để Trường An học nặn tượng đất đấy à?”

“Đúng thế, nó còn nhỏ, chỉ là tìm cho nó cái gì đó học chơi chơi.”

Ngô thị ngồi xổm xuống hỏi cháu gái: “Trường An, cháu có muốn học nặn tượng đất không?”

Trường An gật đầu.

Thật ra bé càng thích làm màn thầu hoa hơn, không phải là loại trước kia làm, mà là một loại khác rất đẹp rất đẹp, có thể ăn được.

“Vậy thẩm sẽ mua một ít màu sơn về, cháu tô màu cho tượng đất, được không?” Ngô thị nhẹ nhàng hỏi.

Trường An hai mắt sáng lên, lại gật đầu: “Được ạ.”

Trước kia màn thầu hấp của tổ mẫu sẽ được trang trí bằng màu sắc rất đẹp , bé đã muốn làm một lần, nhưng tổ mẫu không cho phép.

Ngô thị sờ sờ vào đầu cháu gái nhỏ: “Vậy cứ quyết định thế nhé.”

Cho dù mua về Trường An không tô cho tượng đất, thì vào dịp tết, mấy màu sơn đó cũng sẽ được sử dụng, không lãng phí chút nào.

Hai người phụ nữ lại nhìn vào ngôi nhà mà Cẩu Đản nặn ra, ngay khi Cẩu Đản đang tràn đầy mong đợi thì họ lại quay người rời đi mà không nói gì.

Cẩu Đản cảm thấy tủi thân.

Cậu cầm ngôi nhà bùn do bản thân làm ra lên nhìn nhìn, quay lại thì thấy Trường An đã làm xong một chiếc xe bò.

Bò kéo xe phía trước, chiếc xe kéo phía sau cũng đặt người đất sét lên xe, ngồi thành một hàng.

Cái này đẹp hơn nhà của cậu nhiều.

Cẩu Đản suy nghĩ một lúc, lại phá ngôi nhà đi, âm thầm học Trường An làm một cái xe bò.

Lúc này Trường An đang tập trung nặn đất sét, từ xe bò đến cối xay, rồi từ gà lôi đến cá vàng nhỏ.

Bé cầm bức tượng nhỏ bằng đất sét hình cá vàng nhỏ do mình làm, rất hài lòng.

Nếu như tiểu ngư ngư có thể nhìn thấy tượng đất mà bé làm cho nó thì tốt rồi.

Ngày tháng dần trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng Hai.

Nhà của Tống Tam Thuận vẫn chưa bán được nhưng bên nhà mới lại rất náo nhiệt.

Chuyện là, hôm nay lại có người đến cửa thăm nhà Tống Kế Tổ và Tống Bát Tề.

Người đưa họ đến đây không ai khác chính là Triệu Lộc, cũng chính là nhạc phụ kiêm cữu cữu của Tống Kế Tổ.

Tống Tam Thuận đứng trước cửa nhà nhìn về phía nhà mới, lát sau liền thu hồi tầm mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.

Có vẻ như mồi đã đến rồi, chỉ xem Tống Kế Tổ có cắn câu hay không thôi.

Lại qua một ngày, trời còn chưa sáng, Trường An đang ngái ngủ đã bị thẩm thẩm gọi dậy, kéo ra khỏi giường để mặc quần áo và đi giày.

Bé biết hôm nay mình sẽ đến hội chợ chùa nên bé rất hợp tác rửa tay rửa mặt rồi ăn một bát cháo.

Sau đó Trường An bị bọc lại kín mít, lại bị buộc vào ngực thúc thúc bằng một chiếc thắt lưng vải rộng, rồi tiếp tục ngủ.

Khi bé tỉnh lại thì trời đã sáng, thúc, thẩm và Tiền đại nương đã đến thị trấn Thiết Ngưu.

Lần này anh tỷ đệ Cẩu Đản không đi, thúc và thẩm cũng không thuê xe bò mà đi bộ hơn hai mươi dặm.

Mấy người đi đến chợ ở bên ngoài chùa Quan Âm, sau khi bàn bạc, quyết định tách ra bán chuỗi hạt.

Trường An đi theo thúc thúc thẩm thẩm đi vào chỗ cũ ngồi xổm xuống, từ sọt lấy ra mười tới chuỗi Phật châu bày ở trên để cho người ta liếc mắt một cái liền thấy.

Hôm nay bọn họ đến sớm, khách hành hương tới lui rất nhiều, nhưng người chào hàng các loại Phật châu tượng Phật đàn hương cũng nhiều.

Trường An nhìn thấy một người đàn ông ôm tượng Quan Âm bằng gỗ, giả vờ thành kính ngồi bên lề đường, một tay nhéo ngón tay, miệng lẩm bẩm gì đó.

Bé rất tò mò nên chạy tới xem.

Tượng Quan Âm trong tay người đàn ông này nhìn xa thì đẹp nhưng nhìn gần lại thấy thô, mũi và mắt của Quan Âm mờ mịt, trông không đẹp chút nào.

Nhưng có rất nhiều người hỏi giá tiền, cũng chính là có ý muốn mua.

Người này vừa mở miệng liền đòi một quan tiền, lại nói là khắc từ gốc cây bồ đề, nếu ít tiền thì chính là không thành tâm.

Trường An nghe thấy lời này, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Bé biết, một quan tiền là rất nhiều tiền, có thể mua được rất nhiều thịt, đủ nuôi sống gia đình bé rất rất lâu.

Trong đầu Trường An lóe lên một ý tưởng, bé quay trở về, đeo hai chuỗi hạt vào cổ, mỗi cổ tay một chuỗi, rồi ngồi xổm lại bên cạnh người bán tượng Quan Âm.

Người đàn ông thấy nhóc con chỉ mới ba bốn tuổi, bộ dáng linh hoạt dễ thương nên cũng không đuổi đi.

Một lúc sau, có một người phụ nữ mang theo một chiếc giỏ đựng nến thơm và tiền giấy đi tới.

Bà liếc nhìn tượng Quan Âm rồi nhìn tiểu Trường An.

“Bé con à, chuỗi hạt này của cháu bán bao nhiêu?”

Trường An chớp mắt, thành thật nói: “Năm văn ạ.”

“Năm văn à, cho ta hai sợi.” Người phụ nữ đưa cho Trường An mười văn tiền, tự mình lấy hai chuỗi hạt trên cổ của bé xuống.

Trường An cầm được mười văn tiền, vui mừng khôn xiết, lại chạy đến chỗ thẩm thẩm và đưa tiền cho nàng.

Bên chỗ Ngô thị không bán được chuỗi nào, nhưng cháu gái đã bán được hai chuỗi. Nàng nhìn bé con bằng ánh mắt ngưỡng mộ và khen ngợi: “Trường An giỏi quá.”

Trường An đắc ý, lại đeo hai chuỗi lên cổ rồi chạy qua ngồi xổm bên cạnh người bán tượng Quan Âm.

Người đàn ông này khoảng chừng hai tám hai chín tuổi, mặt trắng không có râu, nhìn thấy đứa bé lại đến, không có ý tốt nói: “Làm sao? Ngồi xổm kiếm được lợi rồi?”

Trường An khó hiểu nhìn anh ta.

Người đàn ông mặt trắng mặc một chiếc áo choàng tu sĩ màu xám, có nhiều lỗ thủng và không có miếng vá nào để khâu lại. Trông anh ta có vẻ rất khốn khổ.

Anh ta ngồi trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn Trường An rồi nói: "Nhóc con, chúng ta cùng nhau làm ăn, thế nào?"

Trường An vẫn khó hiểu, chớp mắt nhìn anh ta.

Người đàn ông mặt trắng ho nhẹ: "Có nghĩa là ta sẽ giúp nhóc bán chuỗi hạt, nhóc chia cho ta nửa số tiền."

Trường An lắc đầu: “Không, không muốn!”

Bé tự mình bán, sẽ không cho người khác tiền đâu.

Người đàn ông mặt trắng tức giận nói: "Nhóc chen vào bên cạnh cướp việc của ta, ta còn chưa yêu cầu nhóc bồi thường, thế mà nhóc còn ra vẻ à?”

Trường An không hiểu anh ta nói gì, cả mặt vô tội nhìn anh ta.

“A, ta đúng là bị nhóc con nhà ngươi làm tức chết.” Người mặt trắng nói tiếp, “Ý của ta là, ta giúp ngươi bán một trăm văn tiền một chuỗi hạt, sau đó ngươi đưa cho ta bảy tám mươi văn.”

Trường An chớp mắt, đếm đầu ngón tay, kết quả phát hiện không đếm hết được.

Rõ ràng bé đã học cách đếm đến một trăm tử tiểu ngư ngư rồi mà, nhưng tại sao lại không phân rõ được?

Nếu như không đếm rõ, vậy bé cũng không cần người này giúp.

Trường An nhìn khoảng cách giữa hai người, phát hiện quả thực có hơi gần, liền nhích sang một bên.

Người đàn ông mặt trắng kéo tiểu Trường An qua, bất lực nói: “Thế này nhé, ta giúp nhóc bán chuỗi hạt, một trăm văn một chuỗi, nhóc không được được lên tiếng, sau đó chúng ta mỗi người một nửa, thế đã được chưa?”

Nhìn thấy đứa bé lại bắt đầu đếm ngón tay, người đàn ông mặt trắng thở dài: “Chính là, một chuỗi hạt nhóc lấy năm mươi văn, ta lấy năm mươi văn!”

Lần này Trường An đã hiểu.

Ý của người này là, bán một chuỗi hạt, bé có thể lấy được năm mươi văn tiền.

Năm mươi văn nhiều hơn năm văn.

Trường An lập tức gật đầu: "Được."

____ ____ _____