Chương 1: Mơ Thấy Ánh Sáng Vàng

Mắt thấy cây lúa dưới đất sắp trổ bông, cũng đã hơn một tháng nay ông trời không ban mưa rồi.

Không phải lại sắp thiên tai đấy chứ?

Ở trong lòng Mã Tú Liên tràn đầy lo lắng tiến vào mộng đẹp.

Trong giấc mơ, bà nhìn thấy một ánh sáng vàng chiếu thẳng về phía phòng của con trai thứ ba, sau đó bầu trời bắt đầu sấm sét, những đám mây đen dày đặc và mưa gió nổi lên.

Trời sắp mưa rồi!

Còn không đợi bà vui mừng hô thành tiếng, một tia sấm sét vang tận mây xanh đã đánh thức bà tỉnh dậy từ trong mộng đẹp.

Bà vội vàng ngồi dậy, liên tục đánh lên trên người bạn già: “Ông nó à, tôi mơ thấy có ánh sáng vàng chiếu vào trong phòng của đứa thứ hai.”

Ông cụ Trần ăn đau sâu xa nói: “Tôi cũng mơ thấy.”

Lúc này, vợ của con trai cả là Triệu Mai gõ cửa gọi người: “Mẹ, em dâu ba động rồi.”

Tâm hồn của hai ông bà đều bị chấn động, ngơ ngác nhìn nhau một lúc, Mã Tú Liên lập tức xuống giường đi giày: “Tới ngay đây!”

Bà kiềm chế cảm xúc kích động khó hiểu, bước nhanh đến phòng của con trai thứ ba kiểm tra tình hình của sản phụ: “Còn sớm, con dâu cả, con đi đun chút nước nóng đi.”

“Vâng!” Con dâu cả không nghi ngờ gì, xoay người đi về phía phòng bếp.

Mấy đứa cháu trai cháu gái nhà họ Trần đều là do người mẹ chồng Mã Tú Liên này đỡ đẻ.



Vợ của con trai thứ ba là Lý Xuân Hoa nằm ở trên giường cắn răng, cố gắng không phát ra âm thanh làm cho mẹ chồng phiền lòng: “Mẹ, con muốn uống chén nước đường đỏ có được không?”

Cô ấy mang thai bụng tròn xoe, thích ăn cay, hơn phân nửa lại là một đứa con gái không đáng giá tiền, cũng không dám đòi hỏi được ăn trứng gà đường đỏ.

Nhìn trên người con dâu thứ ba không có mấy lạng thịt, chỉ có một chiếc bụng tròn xoe, nghĩ đến giấc mộng vừa gặp kia, Mã Tú Liên nói: “Con dâu hai, con ở đây trông chừng, mẹ đi xuống lấy chút mì sợi.”

Lấy mì sợi?

Con dâu thứ hai Chu Chiêu Đệ và Lý Xuân Hoa đều cho rằng mình nghe nhầm.

Nhưng mà Mã Tú Liên đã vội vã xuống nhà bếp, tay chân nhanh nhẹn lấy ra một bát mì sợi bã dầu to, còn có đầy đủ bốn quả trứng gà.

Bà một tay bưng bát, một tay đỡ Lý Xuân Hoa đã đau đến sắc mặt trắng bệch ngồi dậy: “Mau ăn đi, phải ăn hết.”

Lý Xuân Hoa ngửi thấy mùi dầu mỡ thơm nức, cũng không chú ý tới vì sao mẹ chồng lại đột nhiên tốt với mình như vậy, cố gắng bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm một.

Thấy cô ấy ăn đến thơm, Chu Chiêu Đệ đứng ở một bên không ngừng nuốt nước miếng, không rõ mẹ chồng đây là lại điên vì cái gì.

Trứng gà thì không nói, ngày sinh con của ba người con dâu nhà họ Trần đều được ăn.

Nhưng mì sợi này là lương thực tinh tế mà chú út mang về đó!

Mẹ chồng vẫn luôn cất giấu không dễ dàng gì ăn được, lúc này lại có thể cam lòng làm một chén lớn như vậy.

Còn có tầng bã dầu dày dày kia, trong nhà chỉ có một chậu nhỏ như vậy, nửa năm sau dầu nước còn phải nhờ vào nó.

Cho dù em dâu ba đang mang thai, lòng người mẹ chồng này cũng thiên vị hơi quá đáng rồi.



Ngay cả đại công thần sinh cho nhà họ Trần hai người cháu trai này cũng chưa từng có đãi ngộ tốt như vậy.

Cô ta căm giận bất bình nguyền rủa ở trong lòng: Em dâu ba nhất định phải sinh con gái!

Ăn mì sợi xong, Lý Xuân Hoa có chút sức lực, bắt đầu sinh con.

Vẻ mặt Mã Tú Liên khẩn trương dẫn dắt cô ấy: “Con dâu ba, tập trung tinh thần, hít thở sâu theo mẹ...”

Hai đứa con đầu lòng của con dâu ba đều sinh chậm, nhất là lúc sinh Tiểu Bảo thiếu chút nữa thì không ra, bà rất lo lắng.

“Ra rồi! Đầu ra rồi!” Triệu Mai ngạc nhiên hô lên.

Mã Tú Liên vừa nghe, nhất thời cổ vũ nói: “Con dâu ba lại thêm chút lực đi, sau khi sinh con ra mỗi ngày đều cho ăn trứng gà nước đường.”

Nghe thấy phần thưởng hậu hĩnh như vậy, Lý Xuân Hoa liền cắn răng phát lực lần nữa...

Bên ngoài phòng, ba người con trai của ông Trần đứng chờ ở cửa đến chán ngán.

Thấy cha của bọn họ ông Trần ngồi xổm ở bậc cửa hút thuốc, liền hỏi: “Cha, sao cha cũng ra ngoài?”

Trước đây, lúc mấy người con dâu sinh con, cha của bọn họ đều không ra ngoài giữ cửa mà.

Chỉ có sinh một thằng nhóc mập mạp mới có thể liếc mắt nhìn một cái, nếu là một cô nhóc thì đến mắt cũng chả thèm liếc.