Chương 13: Nói Năng Vớ Vẩn Cái Gì

Chu Chiêu Đệ chua ngoa nói: “Một con bé thôi mà gọi là Kiều Kiều cơ à, đặt tên xấu mới dễ nuôi.”

Bốn cô con gái đầu của nhà ông Trần là Đại Ni, Nhị Ni, Tam Ni, Tứ Ni, tại sao tiểu hồ ly tinh này lại có cái tên đặc biệt chứ?

Mã Tú Liên lập tức ôm mặt một cái, vô cùng tự tin nói với cô ta: “Cũng không bắt con phải nuôi, mỗi ngày đều nói năng vớ vẩn cái gì!”

Chu Chiêu Đệ liền ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Ngoại trừ hai ông bà, người có thể kiếm tiền nhiều nhất chính là vợ chồng anh cả, vợ chồng phòng thứ hai nhà cô ta là kiếm được ít nhất.

Mã Tú Liên lại nhìn về phía Triệu Mai: “Con dâu cả, lát nữa con làm thịt thỏ rồi rửa sạch sẽ, cắt một nửa cho cô của mấy đứa nhỏ mang về.”

Trần Hồng Hồng không muốn: “Cho con làm gì? Mọi người giữ lại ăn đi.”

Nhưng cô ấy không từ chối được mẹ mình, cuối cùng phải xách nửa số thịt thỏ được gói trong những chiếc lá lớn quay về.

Nửa con thỏ còn lại, Mã Tú Liên không nấu ngay luôn mà ướp muối rồi treo lên, định mỗi ngày cắt một miếng nhỏ cho con dâu ba ăn.

***

Chưa đến hai ngày, trong đội bắt đầu thu hoạch lúa nước.

Mã Tú Liên cố tình thương lượng với Đại đội trưởng một phen, thành công đổi cho Lý Xuân Hoa một công việc nhẹ nhàng.



“Con dâu ba, năm nay con đi phơi lúa ở ngay sân bên kia, thuận tiện quay về cho con cái bú sữa.”

Lần này, Chu Chiêu Đệ thật sự ghen tị đến mức hai mắt đỏ lên: “Mẹ, mẹ thiên vị quá rồi! Lúc con sinh Đại Bảo, Nhị Bảo mẹ cũng không đổi việc nhẹ nhàng cho con!”

Hằng năm khi vụ thu hoạch mùa hè đến, phơi lúa luôn là công việc bị tranh giành nhất.

Chẳng những đơn giản nhẹ nhàng còn không phải phơi lưng dưới ánh nắng gay gắt mọi lúc, nhẹ nhàng hơn nhiều so với gặt lúa và gánh lúa.

Mã Tú Liên trừng mắt một cái, không hề khách khí phản bác cô ta: “Con lúc mới sinh con xong đã khỏe như trâu rồi, con còn không biết xấu hổ mà mở miệng nói chuyện này?”

Nghe vậy, Chu Chiêu Đệ theo bản năng nhìn về phía thân thể gầy gò của Lý Xuân Hoa, lại nhìn cánh tay và bắp đùi chắc nịch của mình một chút, lập tức nổi giận.

Sớm biết thì trước đây cô ta đã không ăn nhiều như vậy!

Đương nhiên, cô ta cũng chỉ suy nghĩ như vậy một chút mà thôi, nếu thực sự bắt cô ta ăn ít đi mấy miếng thịt để đổi lấy công việc nhẹ nhàng, có đánh chết cô ta cũng không làm!

Còn Lý Xuân Hoa lại vui vẻ đi ra sân phơi thóc.

Những người phơi lúa khác trong sân cũng thông cảm cho cô ta, con gái mới vừa tròn một tháng tuổi, cho con bú sữa mà phơi nắng gay gắt là không tốt, cứ mỗi lần đi lúa xong sẽ để cô ta quay về cho con bú.

Mã Tú Liên còn tiếp tế cho cô ta một quả trứng luộc cả buổi sáng và chiều!



Có thể nói, hơn một tháng qua là quãng thời gian dễ chịu và hạnh phúc nhất trong hơn hai mươi năm qua của Lý Xuân Hoa.

Mã Tú Liên cũng rất vui vẻ, bởi vì lúc cả nhóm nghỉ ngơi, mấy nữ thanh niên tri thức ở đội sản xuất đã khen ngợi cháu gái nhỏ của bà hết lời.

“Con bé này lớn lên thật xinh xắn, ngay cả mấy cô bé trong thành phố cũng chưa thấy ai đẹp bằng con bé.”

“Nuôi dưỡng rất tốt, trắng trẻo mập mạp như cục bột vậy, nhìn liền thấy vui vẻ.”

“Bà Trần à, buổi tối chúng cháu có thể đến nhà bà nhìn Tiểu Kiều Kiều được không?”

Nghe đến đây, một người phụ nữ hỏi: “Mẹ Kiến Quốc, tại sao cháu gái nhỏ của bà lại không gọi là Ngũ Ni?”

Mã Tú Liên liền cười giải thích: “Tên là Trần Kiều, nhũ danh là Kiều Kiều, là tên thanh niên trí thức họ Lý đặt cho.”

“Chẳng trách sao tôi nghe có văn hóa như vậy, hóa ra là được thanh niên trí thức họ Lý đặt tên cho.”

“Mẹ Kiến Quốc, khi nào bà bế ra cho chúng cháu nhìn một chút nha?”

Thấy nhiều người muốn nhìn bảo bối ngoan nhà mình như vậy, Mã Tú Liên vui đến mức không khép miệng được: “Chờ đến lúc xương cốt trên người rắn chắc mới bế ra được, hơn nữa bây giờ thời tiết cũng nóng quá.”

Bà cụ Tống ở bên cạnh không muốn nhìn thấy bà đắc chí, bĩu môi khinh thường nói: “Không phải chỉ là một đứa con gái thôi sao, ngoại hình đẹp cũng không thể làm cơm ăn.”

“Con gái thì làm sao?”