Chương 23: Nắm Bắt Thời Cơ

Bởi vì Mã Tú Liên mặc dù trên miệng nói rằng chỉ cho Triệu Mai ăn chim bồ câu, nhưng mà vẫn hầm một con chia cho ba đứa cháu trai của mình ăn.

Huống hồ bản thân bà cũng ăn bánh đa và cháo rau dại, cho nên Chu Chiêu Đệ cũng không phàn nàn câu nào nữa.

Tuy nhiên, trong lòng Lý Xuân Hoa đang nghĩ có nên mang đứa con gái nhỏ của mình về để tự mình nuôi không, nhưng lại lo lắng rằng con bé chết tiệt đó uống hết sữa của con trai mình.

Cô ta nghĩ nhập tâm đến nỗi Mã Tú Liên gọi cô ta mấy lần mà cũng không nghe thấy.

Mã Tú Liên cau mày, đột nhiên nâng cao giọng lên: "Con dâu ba, tôi đang nói chuyện với cô!"

Tiếng gọi to như chuông reo, khiến cho hai con gà đang kiếm ăn ngoài sân giật mình bay lên.

Lý Xuân Hoa suýt nữa là ngã nhào xuống đất, vội vàng đáp lại: "Mẹ, mẹ nói đi, con nghe đây."

Cô ta bây giờ có chút lo lắng về người mẹ chồng này rồi, chỉ sợ bà mà không vừa lòng thì sẽ thúc ép con trai bà ly hôn với mình.

Mã Tú Liên nhàn nhạt nói: "Từ hôm nay trở đi cô ra ngoài làm ruộng, còn con dâu cả sẽ ở nhà phơi thóc."

Nghe vậy, sắc mặt Lý Xuân Hoa lập tức trở nên xấu xí.

Cô ta không muốn đổi đâu!



Thấy cô ta không vui, Mã Tú Liên cũng không ngạc nhiên, bà chỉ nói: "Cái công việc ở sân phơi là tôi phải cố gắng đi tranh với đại đội trưởng, trong nhà ai làm việc nào thì đương nhiên là do tôi làm chủ, nếu như cô muốn tiếp tục làm việc ở sân phơi thì tự mình đi tìm đại đội trưởng nói chuyện đi."

Giọng điệu của bà không nhẹ cũng không nặng, nhưng cũng không chịu được một lời phản bác dù là nhỏ nhất.

Hai mắt Lý Xuân Hoa nhất thời đỏ lên, sắc mặt trắng xanh, thân hình gầy gò, trông như là ngay giây tiếp theo có thể sẽ ngất đi.

Cắt, đạo đức giả!

Chu Chiêu Đệ trợn mắt nhìn cô ta, tiếp tục cắn miếng bánh đa còn sót trên tay.

Triệu Mai là một người thật thà tốt bụng, nhìn thấy bộ dạng của cô ta không đành lòng nói: "Nếu không thì để em dâu ba cứ làm việc ở sân phơi, dù sao thì em dâu cũng vừa mới sinh con."

Mã Tú Liên nghĩ cũng không cần nghĩ liền nói: "Không! Con phải trở về nhà thường xuyên để cho đứa trẻ bú."

Sau đó đanh mặt lại trừng mắt nhìn Lý Xuân Hoa, không chút lưu tình mắng mỏ: "Lại cũng không phải là cô chưa từng làm qua việc ruộng, giả vờ yếu đuối cho ai nhìn. Nghỉ ngơi đầy tháng là dành cho mấy cô vợ giàu có mắc bệnh nghỉ ngơi, cô không muốn làm thì sao không làm chúa trời luôn đi?!"

Lý Xuân Hoa bị mắng đến mức đỏ bừng cả tai, vừa lúng túng vừa xấu hổ co rụt đầu lại như muốn chui vào khe nứt trên mặt đất.

Mấy người còn lại nhà họ Trần nên uống cháo thì uống cháo, nên ăn bánh thì ăn bánh, hoàn toàn không cảm thấy trong chuyện này Mã Tú Liên sai ở đâu.

Mẹ chồng dạy dỗ con dâu không hiểu chuyện, điều này là lẽ đương nhiên ở đời.



***

Sau khi ăn xong, Mã Tú Liên lại ôm Hách Liên Kiều hôn thêm vài cái nữa sau đó mới miễn cưỡng đi ra đồng làm ruộng.

Nhưng trong lòng của bà vẫn không yên tâm, hết lần này đến lần khác nhìn lên bầu trời quang đãng, cuối cùng vẫn là không chịu nổi nhân lúc đám người đang nghỉ ngơi quay về nhà một chuyến.

Vừa vào trong phòng con cả, đã nhìn thấy Đại Ni và Nhị Ni đang thay tã cho đứa cháu gái nhỏ, một bên thì làm những khuôn mặt hài hước để khiến cô bé thích thú.

Đại Ni và Nhị Ni đứng quay lưng về phía bà vì vậy nhất thời vẫn chưa phát hiện bà nội đã về rồi.

Nhưng Hách Liên Kiều có thể nhìn thấy, thế là cô bé vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình và kêu lên "Ai ai ya ya".

Bà nội, sao hôm nay lại về sớm thế? (Chỉ trong vòng hơn 1 tháng, cô công chúa nhỏ của Kim Long tộc được bà nội mang về đã nói được giọng địa phương.)

Nghe giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào của cô cháu gái nhỏ, Mã Tú Liên dầm mình trong cái nóng gần như cả ngày đột nhiên thấy sảng khoái lạ thường, không đến mức nóng nực như ban nãy nữa rồi.

Bà bước qua, cúi xuống cười hỏi đứa cháu gái nhỏ: "Bé ngoan có nhớ bà nội không này?"

Quần áo của bà ướt đẫm mồ hôi rồi, bốc mùi khá là khó chịu vì vậy không bế cháu gái nhỏ nữa.

Hách Liên Kiều nhẹ nhàng đáp hai tiếng "Vâng vâng" (Đúng kiểu mẫu hội thoại hàng ngày giữa hai người bà cháu.)