Chương 24: Chỉ Là Uất Ức Một Chút

Đại Ni bị dọa hồn bay phách lạc, nói năng đều lắp bắp, run rẩy: “Bà... Bà... nội ... cháu… cháu...”

Tiêu rồi, cô bé trộm quay về để hóng mát thì bị bà nội bắt được, nhất định là sẽ bị mắng, còn có thể bị đánh nữa.

Đại Ni bảy tuổi đã là một lao động nhỏ rồi.

Ở nhà thì phụ giúp cho gà ăn, quét tước, ra ngoài thì biết cắt cỏ cho heo, bắt sâu vườn, hái rau dại,...

Ngay cả Nhị Ni năm tuổi và Tam Ni bốn tuổi cũng phải ra ngoài cùng cô bé làm việc những lúc không phải trông em gái nhỏ.

Mặt khác cậu bé Trần Đại Bảo sáu tuổi lại có thể dành cả ngày ở bên ngoài để chơi đùa và chỉ chạy về nhà khi đến giờ ăn cơm.

Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô bé, Mã Tú Liên đột nhiên cau mày, đưa tay ra sờ lên trán cô bé.

Đại Ni nghĩ rằng mình lại sắp bị đánh, cô bé ngay lập tức nhắm mắt lại vì sợ hãi, nhưng cái tát mà cô bé tưởng tượng lại không rơi xuống.

Một bàn tay lớn, thô ráp không quá mềm mại khẽ chạm vào trán cô bé, giọng nói lớn cằn nhằn không quá dịu dàng vang lên: “Sao sắc mặt trắng như vậy? Có phải bị say nắng không?”

Đại Ni mở to mắt, sững sờ nhìn bà nội của mình chằm chằm, lắp bắp nói: “Không... không bị say nắng ạ.”

Thấy phản ứng của cháu gái không giống như say nắng, Mã Tú Liên thu tay về, thuận miệng nói một câu: “Trời đang nắng chang chang, nhớ uống nhiều nước.”

Đại Ni vẫn ngơ ngác nhìn bà nội, giống như là không nhận ra người ở trước mắt.

Mã Tú Liên cũng không quan tâm, sau khi trêu chọc cô cháu gái nhỏ một hồi, bà lại vội vội vàng vàng quay lại làm việc.



Thấy hai cô bé chăm sóc cháu gái nhỏ rất tốt, trước khi đi còn dặn dò một câu: “Để ý chăm sóc em gái cho tốt, buổi trưa nắng to, đừng đi ra ngoài.”

Mãi cho đến khi bà nội đã đi được một lúc lâu, Đại Ni mới định thần lại, đột nhiên trong lòng có chút vui vẻ.

Bà nội bắt được cô bé lười biếng trốn về nhà, không những không đánh mắng cô bé, mà còn cho cô bé nghỉ ở nhà.

Vì vậy ngay sau đó, cô bé liền thì thầm với em gái: “Nhị Ni, chị cảm thấy bà nội có vẻ không giống như quá hung dữ.”

Nhị Ni kiên quyết lắc đầu, nói: “Bà nội rất hung dữ.”

Nhất là lúc bà cau mặt, cô bé chỉ nóng lòng muốn cách xa bà nội tám trượng.

***

Lý Xuân Hoa chỉ mới cắt lúa ngoài đồng được một ngày, cô ta đã mệt đến mức đau hết cả người, lòng bàn tay nổi lên vài vết rộp máu.

Mặt khác, lại thấy Triệu Mai tinh thần tươi sáng, tràn đầy năng lượng.

Ngay lập tức, cô ta hạ quyết tâm phải mang con gái nhỏ của mình về nuôi.

“Mẹ, hay là sau này để con tự mình nuôi bảo bối ngoan đi.”

Mã Tú Liên không chút kiêng dè, mắng mỏ cô ta: “Con coi mình là Phật hay gì, muốn nuôi thì nuôi, không muốn nuôi thì không nuôi nữa, nghĩ hay thật.”

Lý Xuân Hoa nghe mẹ chồng mắng mặt mũi bị chảy cả ra, chỉ có thể xấu hổ ngậm miệng.

Nhưng trong lòng cô ta không cam tâm, tại sao lại không để mẹ ruột nuôi dưỡng con gái của mình.



Cô ta tức giận, cắn một miếng lớn bánh khoai lang khô nhạt nhẽo, kết quả làm mình bị nghẹn một cái.

Lý Xuân Hoa trợn trắng mắt vì nghẹn, vội vàng uống vài ngụm nước cháo rau dại rồi mới nuốt xuống.

“Khụ, khụ, khụ”

Cô ta ho một cách khó chịu, đôi mắt hồng hồng nhìn chăm chăm vào bát mì chim ngói trên tay của Triệu Mai.

Ăn sợi mì gạo nhỏ, mịn sẽ không bị căng cổ họng, càng sẽ không bị nghẹn.

Không được.

Cô ta thế nào cũng phải tự mang con gái mình về nuôi mới được.

Cùng lắm thì cô ta chịu thiệt một chút, đi lấy lòng con nhóc xấu xa kia, cứ dỗ dành được con bé trở về trước đã rồi nói sau.

Đến lúc đó, con gái cần phải bú sữa mẹ, thậm chí mẹ chồng cũng không có lý do gì để cấm con bé bú.

Mặc dù rất đau lòng khi con trai không có sữa uống, nhưng thằng bé vẫn có thể cùng cô ta mỗi bữa ăn thịt và trứng gà.

Vì vậy, sau khi húp vài ngụm cháo rau dại, cô ta cẩn thận nhìn mẹ chồng: “Mẹ, mẹ cứ ăn cơm trước đi, con bé cứ để con ôm cho.”

Mã Tú Liên liếc cô ta một cái, cho rằng dù sao cô ta cũng là mẹ ruột của con bé, gật gật đầu, nói: “Ôm đi.”

Lý Xuân Hoa vui mừng khôn xiết, vội vàng đưa tay ra nhận.