Chương 28: Dâng Lên Cho Cô

Cháo kê bí đỏ bốc hơi nóng trước mặt, mùi thơm xộc vào mũi, múc đầy một tô lớn.

Hách Liên Kiều hít một cái, vui vẻ cầm lấy chiếc thìa bằng bàn tay mập mạp của mình.

Thực sự rất ngọt và thơm ~

Nhờ phúc của cô mà Chu Chiêu Đệ đang nuôi con nhỏ cũng được một bát cháo kê bí đỏ thêm đường.

Trong lòng cô ta ngày càng thích cháu gái nhỏ may mắn này.

Mặc dù những đứa trẻ khác trong nhà họ Trần thèm chảy nước miếng, nhưng chúng sớm đã quen với sự bất công của bà nội nên không ai dám phản đối hay làm ầm ĩ.

Dù sao làm loạn lên cũng không tốt.

Chỉ có Lý Xuân Hoa bụng to bảy tháng có hơi khó chịu.

Bà nội ngày nào cũng cho con nhãi kia ăn uống đầy đủ, đồ tốt đều dâng lên cho nó, đến lúc sau này mình sinh con trai thì ăn cái gì?!

Mặc dù còn chưa sinh con nhưng Lý Xuân Hoa chắc chắn rằng đây là một đứa con trai.

Cô ta có thể cảm nhận được!



Mã Tú Liên thấy cô ta bất mãn nhìn chằm chằm cháu gái mình liền gõ gõ đũa, lớn giọng kêu lên: “Muốn ăn cơm thì lên mà ăn, còn không muốn ăn thì khỏi, chứ đừng ăn no rồi suốt ngày ngồi nghĩ chuyện không đâu.”

Bà vẫn chừa cho Lý Xuân Hoa một chút mặt mũi, không chỉ thẳng mặt gọi tên.

Lý Xuân Hoa vội vàng thu ánh mắt lại, cúi đầu bóc trứng gà ăn, trong lòng vô cùng giận nhưng không dám nói gì.

Cô ta mang thai nhưng ba ngày mới có thể ăn một quả trứng gà, vậy mà con nhãi kia ngày nào cũng một quả, còn được ăn lương thực ngon.

Mẹ chồng đã bị con ranh đó mê hoặc hoàn toàn!

Mã Tú Liên giải quyết con dâu xong lại quay sang quở trách cháu trai: “Nhị Bảo, ăn cơm đi, đã lớn vậy rồi mà cơm còn vung vãi khắp nơi! Xem em gái đi, ăn ngoan biết bao nhiêu.”

Trần Nhị Bảo không quan tâm mà nhìn về phía Hách Liên Kiều, dù sao người mà để bà nội dùng giọng điệu ngọt ngào khen ngoan thì chỉ có em gái này thôi.

Hách Liên Kiều vô cùng nghiêm túc ăn cháo, cô nắm chặt cái muỗng nhỏ, không để rơi ra một giọt nào, miệng cũng sạch sẽ, nhìn ngoan và đáng yêu cực kỳ.

Trần Nhị Bảo hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Em gái Kiều Kiều là tiên nữ nhỏ, cháu không phải.”

Không sai, dưới những ngày bị bà nội tẩy não thì những đứa cháu trong nhà họ Trần cũng bắt đầu xem Kiều Kiều là tiên nữ hạ phàm.

Vả lại nhìn em gái Kiều Kiều xinh đẹp đáng yêu như vậy, hơn xa với những đứa em gái khác trong nhà nữa!



Hách Liên Kiều nghe thấy tên của mình thì ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Nhị Bảo miệng dính đầy đồ ăn, có hơi nhíu cặp lông mày nhỏ lại: “Anh hai, miệng anh không sạch kìa.”

Trần Nhị Bảo sợ em gái ghét bỏ nên vội vàng lấy tay lau miệng hai cái, sau đó nhếch môi cười: “Nhìn nè, anh đã lau sạch rồi!”

Hách Liên Kiều miễn cưỡng gật nhẹ đầu, cô không nhìn thấy lòng bàn tay đầy vết dơ bẩn.

Trần Nhị Bảo hào hứng hỏi lại: “Em gái ngoan, hôm nay em ra sông bắt cá chạch với anh được không?”

Đồng chí Trần Nhị Bảo rất thích khoe em gái nhỏ xinh đẹp của mình với đám bè bạn.

Hách Liên Kiều không hề do dự, dùng giọng nói mềm mại như sữa lạnh lùng từ chối: “Không đi, bẩn.”

Sau đó, cô phớt lờ vẻ mặt thất vọng tột độ của anh trai mình, mong đợi nhìn về phía bà nội: “Bà ơi, khi nào thì mới đào kênh xong?”

Trước kia sông ở công xã Tam Kiều đều không có kênh, từng nhà phải dùng nước giếng để nấu cơm, giặt quần áo, việc đào kênh này đã được đề xuất vào năm ngoái.

Đúng lúc vào đầu năm nay, một tiểu đoàn quân giải phóng tạm đóng ở công xã bên cạnh, có thể cùng giúp đào kênh.

Hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu đào được mấy ngày, ngày nào cháu gái nhỏ cũng đều hỏi một lần.

Mã Tú Liên không đành lòng nhìn cháu gái mình thất vọng, vụng về đáp: “Còn phải chờ một thời gian nữa.”