Chương 42: Quyền Lực Và Danh Vọng Tiềm Ẩn

Hách Liên Kiều nhíu mày ghét bỏ: "Em không cần anh bảo vệ.”

Cô đường đường là một Kim Long dũng mãnh, uy chấn bốn phương, sao có thể cần một cậu nhóc miệng còn hôi sữa bảo vệ.

Tuy nhiên, Trần Nhị Bảo hoàn toàn không nghe thấy, bởi vì cậu cả vừa rồi làm bộ trêu chọc cậu bé lấy kẹo ra đưa hết cho cậu bé rồi.

Cậu bé cũng không ăn một mình, vui vẻ chia một nửa cho em gái: "Đi, bé ngoan, anh dẫn em đi bắt cá!”

Hai mắt Hách Liên Kiều sáng ngời, hùng hổ giơ hai tay tròn trịa lên: "Được, đi thôi!”

Tôm binh cua tướng, bổn công chúa đến rồi đây!

Mấy cậu nhóc nhà họ Chu cũng hưng phấn nói: "Em cũng đi em cũng đi!”

Vì thế một đám trẻ con liền xách theo một cái xô nước lớn, chậm rãi đi xuống mương bắt cá bắt tôm, duy chỉ có Hách Liên Kiều là cô bé duy nhất trong đám nhóc.

Mấy bé gái nhà họ Chu lớn hơn một chút cũng muốn đi theo nhưng không thể, vì chúng còn phải phụ nấu cơm.

Nhỏ tuổi hơn một chút cũng bị mấy đứa con trai chê phiền toái, không muốn cho chơi cùng, chỉ có thể hâm mộ nhìn Hách Liên Kiều đang bị vây quanh trong đám người.

Trong phòng bếp, Trương Thị hài lòng nhìn con gái lớn mang về một giỏ đồ tốt.

Bà ta chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Sao con lại đem cháu gái nhỏ về đây?”



Chu Chiêu Đệ liền vẻ mặt đắc ý nói: "Bé ngoan là có phúc khí lớn, là con cố ý mang con bé trở về cho nhà họ Chu chúng ta cũng dính chút phúc.”

Trương Thị cũng nhíu mày: "Con bé kia tuy rằng nhìn quả thật rất được người ta yêu thích, nhưng chung quy không phải do con sinh ra, con cũng đừng đối với nó quá tốt, nhân lúc còn trẻ sinh thêm hai đứa con trai mới là quan trọng nhất.”

Trong ba đứa con gái, bà yêu thương nhất chính là đứa con gái nhỏ này.

Không những sau khi sinh con gái nhỏ ra đã đưa tới ba người em trai, mà từ nhỏ nó đã là một đứa nhỏ mồm mép lanh lợi, thông minh.

Cho nên lúc trước khi chọn đối tượng kết hôn, mới gả nó cho gia đình ông Trần có điều kiện tốt nhất.

Nhưng cho dù có yêu thương con gái nhỏ như thế nào đi chăng nữa, bà Trương vẫn trông cậy nhất vào ba đứa con trai.

Chỉ có con trai mới có thể nối dõi tông đường, chỉ có con trai mới có thể dưỡng lão cho cha mẹ tới chết!

Chu Chiêu Đệ nghĩ thầm đó là mẹ không biết cục cưng ngoan có bao nhiêu phúc khí, về sau nhất định sẽ gả nó vào trong thành giống như em chồng cô ta.

Nhưng ngoài miệng lại đáp: "Yên tâm đi mẹ, trong lòng con biết rõ.”

Trước bữa cơm chiều, đám trẻ con đi bắt cá mò tôm lại hùng hùng hổ hổ trở về.

Người lớn nhà họ Chu nhìn bọn chúng mang về đầy một thùng cá tôm cua đều sợ ngây người: "Sao lại bắt được nhiều cá tôm như vậy?”



Phải biết rằng cá tôm trong mương đều rất khó bắt, bình thường người lớn bọn họ đi bắt cả nửa ngày cũng không thể kiếm được một con.

Trần Nhị Bảo lập tức dương dương đắc ý khoe khoang: "Bọn con vừa đến đấy, những con cá kia liền tự mình lật bụng trắng nổi lên. Còn có những con tôm và cua kia cũng giống như bị ngốc, không nhúc nhích, để cho chúng con bắt được!”

Người lớn lại không tin: "Nhị Bảo, nói dối sẽ không có thịt để ăn.”

Trần Nhị Bảo bị nghi ngờ lập tức quay qua chỉ mấy anh họ, em họ lẩm bẩm: "Con không có lừa gạt mọi người! Mọi người không tin có thể hỏi bọn họ!”

Mấy đứa bé trai nhao nhao vội thay cậu bé chứng minh: "Anh Nhị Bảo (em Nhị Bảo) nói thật đấy! Rất nhiều cá đều lật bụng nổi trên mặt nước, bọn cháu nhặt cũng không nhặt hết được..."

Người lớn nhà họ Chu nghe được liền trợn mắt há hốc mồm, con nhà mình tự mình hiểu rõ, không có khả năng lại cùng nhau lừa gạt người lớn.

Họ không khỏi nhìn nhau: “Mọi người thử nói xem đây là chuyện gì vậy?”

"Làm sao mà chúng ta biết được!"

Chỉ có Chu Chiêu Đệ không chút nào kinh ngạc, ánh mắt nhìn cháu gái nhỏ càng thêm nóng bỏng: "Cục cưng ngoan có khát nước không, để bác gái hai rót nước ngọt cho cháu uống nhé?”

Cô ta quyết định, sau này phải đối xử tốt hơn với cháu gái nhỏ mới được!

Hách Liên Kiều, người có công lao to lớn nhất nhưng lại không một ai biết, gật đầu một cách dễ thương "Vâng ạ ~"