Chương 44: Nịnh Hót

Mã Tú Liên đang ở trong phòng bếp thái rau, lập tức bỏ dao xuống bước nhanh ra ngoài, vừa lúc ôm được cháu gái nhỏ chạy như đạn pháo xông tới.

Ôm lên liền hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều thịt của cô một cái: "Cục cưng ngoan của bà nội, bà nhớ cháu muốn chết rồi!”

Hách Liên Kiều cũng ôm cổ bà nội, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ: "Cháu cũng nhớ bà lắm ~"

Người không biết còn tưởng rằng hai bà cháu là một năm rưỡi chưa từng gặp mặt, mà không phải mới tách ra chưa đến một ngày.

Trần Nhị Bảo cũng không thích làm nũng như em gái, mang theo một cái thùng nước nhỏ, đem đồ tốt dâng lên: "Bà nội, bà nhìn này, đây là cá và tôm cháu bắt về, còn có cua nữa.”

Hách Liên Kiều thấy anh hai lại muốn một mình chiếm đoạt thành quả lao động, vội vàng lớn tiếng nói: "Cháu cũng bắt được đấy nhé!”

Mã Tú Liên cười tủm tỉm khen cô: "Bảo bối ngoan của bà là giỏi nhất! ”

Công chúa nhỏ vẻ mặt kiêu ngạo, liền nâng cằm nhỏ lên: "Cháu là siêu lợi hại!”

Nói xong nhìn Trần Nhị Bảo một chút, lại bổ sung một câu: "Anh hai cũng lợi hại, nhưng vẫn không lợi hại bằng cháu.”

Tuy rằng tay cô nhỏ nhắn, nhặt không nhanh bằng anh hai, nhưng cô đã hù dọa những con cá tôm kia đến choáng váng nha!

Vì vậy, cô là người lợi hại nhất!



Trần Nhị Bảo không có hứng thú cùng em gái tranh xem ai lợi hại nhất, cậu bé chỉ muốn ăn cá ăn tôm ăn cua.

Vì thế hướng về phía bà nội vẻ mặt lấy lòng nói: "Bà ơi, tối nay chúng ta chiên cá nhỏ ăn nhé.”

Cá chiên mặc dù dễ làm, nhưng tốn dầu lắm!

Nhà họ Trần ngày thường xào rau, cũng chỉ nỡ chọn một chút mỡ lợn dính vào đáy nồi như ngón tay cái.

Quả nhiên, Mã Tú Liên nghe xong mặt liền tối sầm lại: "Nhà chúng ta nào có nhiều dầu rán cá nhỏ cho các cháu ăn? Chỉ nấu canh cá, có thích uống hay không.”

Trẻ con đúng là không biết củi gạo dầu muối đắt như thế nào! !

Hách Liên Kiều nghe cá chiên thơm ngào ngạt biến thành canh cá không có vị, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn chấn thoáng cái liền ảm đạm xuống: "Cháu không muốn uống canh cá, cháu muốn ăn cá chiên.”

Mã Tú Liên nhìn thấy cháu gái nhỏ không vui, trở mặt giống như lật sách, trong nháy mắt liền thay đổi: “Cục cưng ngoan muốn ăn cá chiên, bà nội liền chiên cá cho cháu ăn nha!”

Khuôn mặt non nớt và bầu bĩnh của Hách Liên Kiều lại trở nên rạng rỡ, vui mừng nói: "Cháu muốn ăn cá chiên bọc bột mì giống như lần trước cơ.”

Mã Tú Liên tất nhiên là đồng ý: "Được được được, bà nội bọc bột mì cho bảo bối ngoan, chiên đến khi bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại thơm ngát.”

Trần Nhị Bảo lập tức ủy khuất la hét: "Bà nội, bà thiên vị!”

Mã Tú Liên không mặn không nhạt liếc cậu bé một cái, hỏi: "Vậy cháu còn muốn ăn cá chiên hay không?”



Trần Nhị Bảo lập tức hết ủy khuất, vui vẻ nói: "Ăn! Bà nội, bà yên tâm, sau khi cháu lớn lên nhất định sẽ có hiếu với bà! Mỗi ngày cháu sẽ cho bà ăn cơm trắng với thịt kho tàu!”

Dù biết đó chỉ là nịnh hót, nhưng lời nói dễ nghe, ngọt ngào thì ai cũng thích, Mã Tú Liên cũng không ngoại lệ, liền cười trừng cậu bé một cái: "Dẻo miệng.”

Đứa cháu trai này, giống hệt như Chu Chiêu Đệ mẹ nó, rất biết ý.

Hách Liên Kiều cũng không cam lòng tụt lại phía sau nói: "Bà nội, cháu cũng sẽ mỗi ngày đều cho bà ăn thịt!”

Trong mắt của công chúa nhỏ, chỉ có thịt mới là thức ăn trân quý nhất.

Nụ cười trên mặt Mã Tú Liên lớn hơn: "Được, được, bà đang đợi đây. Giờ thì đi chơi với anh trai và chị gái một lát nhé, bà sẽ đi chiên cá cho cháu ăn.”

Đương nhiên, mỡ lợn quý giá như vậy, bà cũng không nỡ cho nhiều.

Cũng chỉ chiên một đĩa cá nhỏ, còn lại đều nấu canh, trong canh cho nửa muỗng dầu chiên còn thừa vào.

Hơn nữa một đĩa cá chiên nhỏ cũng là bà đếm lấy để chiên.

Ba đứa cháu trai mỗi đứa một con, Chu Chiêu Đệ đang cho con bú một con, Lý Xuân Hoa mang thai một con, còn cục cưng ngoan của bà thì được ba con.