Chương 45: Con Rùa Mập Quá

Còn về người khác, chỉ có thể nuốt nước bọt nhìn bà chia cá, lại không dám đưa ra nửa lời phản đối, dù sao đến cả ông Trần và Mã Tú Liên cũng đều không ăn.

Nhưng mà có canh cá ăn cũng không tồi, hơn nữa phía trên còn nổi một lớp dầu nữa.

Mà Hách Liên Kiều nhìn thấy ba con cá chiên vàng ươm trước mặt mình, lại nhìn ông nội và bà nội một con cũng không có, liền dùng đũa gắp một con cá chiên run rẩy đặt vào bát của Mã Tú Liên: “Ông bà cũng ăn đi ạ.”

Run rẩy là bởi vì con cá chiên dài bằng tay người lớn, đối với những ngón tay vẫn còn mềm mại của cô công chúa nhỏ mà nói thì có chút hơi nặng.

Mã Tú Liên và ông Trần bỗng chốc bị cô cháu gái ân cần hiếu thảo làm cho ấm áp vô cùng, vui vẻ nói: “Ông bà nội lớn tuổi rồi, răng không tốt, không nhai được nữa rồi.”

Vừa nói, vừa gắp cá để lại vào trong đĩa.

Cô công chúa nhỏ từng gặp bà cụ cùng thôn đến thịt kho tàu cũng không nhai được liền tin là thật, trên mặt ngập tràn sự đồng tình nhìn họ: “Thế thì đúng là tiếc quá, cá chiên ngon lắm đấy ạ.”

Làm con người bình thường đúng là quá thê thảm rồi.

Nụ cười của Mã Tú Liên không hề thay đổi đáp: “Bà nội không thích ăn cá chiên, bà nội thích uống canh cá.”

Nói xong còn để lộ vẻ mặt đắc ý mà uống một ngụm canh cá lớn, dường như đúng như những gì bà nói.

Thế là Hách Liên Kiều cũng đắc ý mà ăn cá chiên thơm ngào ngạt, ăn đến nỗi cái miệng nhỏ và bàn tay nhỏ đầy dầu mỡ.

Khiến cho Lý Xuân Hoa chỉ được ăn một con cá chiên thèm đến nỗi thật sự nuốt nước bọt.

Ăn ăn ăn!

Một món hàng phải bù thêm tiền mà cả ngày chỉ biết ăn bao nhiêu đồ ngon như thế cũng không sợ bị no chết.



Nhưng cô ta cũng chỉ dám mắng thầm trong bụng.

***

Buổi trưa hôm sau, Hách Liên Kiều không ngủ trưa, mà vô cùng tích cực chủ động giúp bà nội cùng giặt quần áo.

Nói là giúp giặt quần áo, chứ thật ra là đến nghịch nước.

Đây là hoạt động tiêu khiển mà trước mắt công chúa nhỏ thích nhất.

Cô đi chân trần, nhảy qua nhảy lại trong cái bồn gỗ, cười rất vui vẻ.

Mã Tú Liên thấy cô chơi vui vẻ cũng không ngăn cản, chỉ cười dặn dò: “Cẩn thận chút, kẻo ngã.”

Hách Liên Kiều lại nhảy nhót, nói bằng giọng trẻ con vô cùng tự tin: “Không ngã được đâu ạ.”

Lời vừa nói ra, liền nhận ra một long uy vừa bá đạo lại quen thuộc chụp cô vào bên trong.

“Rồng xấu xa tới rồi!”

Cô kinh hoảng hô một tiếng, quay người muốn chạy.

Kết quả lại bị quần áo vướng vào chân, đến cả người và chậu đều ngã trên đất.

Cái chậu gỗ lớn đập lên người cô, nước bên trong ào ào từ phía trên đầu cô chảy ra.

Thế là Cố Đình Vân vừa vào trong sân nhà ông Trần, liền nhìn thấy một con rùa nhỏ vừa mập vừa trắng, đang phủi sạch tay chân nhỏ gọi: “Bà ơi, mau cứu cháu!”



Biến cố này đến đột ngột, cũng quá buồn cười, khiến Mã Tú Liên nhìn đến sững sờ, sau đó cười phá lên.

Vừa cười, vừa giải cứu cô cháu gái từ đáy chậu ra: “Ngã có chỗ nào đau không?”

“Ngã không đau.”

Hách Liên Kiều dùng bàn tay nhỏ che mặt, xấu hổ khi gặp mọi người.

Mất mặt quá!

Lại còn ở trước mặt con Rồng xấu xa nữa!

Giang Mạn Vân đưa con trai sang chơi cũng vui không tả được: “Bé ngoan, cháu đang làm cái gì đây, đang biểu diễn bơi rùa à?”

Cố Đình Vân nhìn chằm chằm vào bàn tay mập mạp của cô, và căn bản không nhịn được trước sự mập mạp của trẻ con, từ từ mở lời: “Con rùa béo quá.”

Hách Liên Kiều bỗng chốc phẫn nộ, đừng ai ngăn cản cô, cô phải đi cắn chết con rồng xấu xa kia!!

Thế là trong tình huống hai người lớn không đề phòng, Hách Liên Kiều liền hung hăng xông đến đẩy ngã Cố Đình Vân, tàn bạo cắn một cái trên khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng của cậu.

Áuuuu.

Cố Đình Vân đau đến nỗi cau mày lại, lại không khóc ko gào không phát ra âm thanh nào.

Vậy là một cảnh hạ màn trong mắt Giang Mạn Vân, liền biến thành Hách Liên Kiều “yêu từ cái nhìn đầu tiên” với con trai mình, thế nên mới gặp nhau lần đầu đã vừa ôm vừa hôn rồi.

“Ai ya, bé ngoan thích anh Đình Vân thế sao.”