Chương 47: Em Không Cần Của Anh

Lúc này, Hách Liên Kiều đã thay một bộ quần áo sạch sẽ trốn ra sau cửa, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ cảnh giác nhìn con Rồng xấu xa: "Anh tới đây làm gì?"

Nếu là đến nói xin lỗi, cô sẽ không chấp nhận!

Lúc bị thiên lôi bổ vào người cô đau đến gần chết, còn lâu mới tha thứ cho tên thủ phạm này!

Cố Đình Vân thành thật nói: "Đưa kẹo sữa thỏ trắng cho em."

Kẹo sữa thỏ trắng?

Đôi mắt to của Hách Liên Kiều sáng lên trong nháy mắt, ngoài miệng lại rất có cốt khí nói: "Em không cần của anh, em tự mình có."

Buổi sáng Mã Tú Liên đưa kẹo sữa hôm trước cho cháu gái ăn một viên, lừa cô bé nói là mua ở hợp tác xã Cung - Tiêu.

Cố Đình Vân thông minh, nhìn ra cô bé khẩu thị tâm phi, vì thế lấy ra một túi kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi đen, lắc lắc với cô: "Thật sự không cần sao?"

Nhìn nhiều kẹo sữa thỏ trắng như vậy, Hách Liên Kiều nhịn không được nuốt nước miếng, nhắm mắt lại lớn tiếng lẩm bẩm: "Không cần là không cần!"

Cô đường đường là công chúa nhỏ của Kim Long tộc, mới không bị một túi kẹo sữa thỏ trắng mua chuộc đâu.

Giang Mạn Vân thoáng cái bị bộ dáng đáng yêu của cô bé chọc cười, nói với đứa con trai không hiểu lòng con gái nhà mình: "Được rồi, đừng trêu em nữa, mang kẹo đưa qua cho em."

Cố Đình Vân "vâng" một tiếng, cầm kẹo sữa đi về phía Hách Liên Kiều.



Vì thế công chúa nhỏ nhắm mắt lại, chợt cô nghe được một tiếng bước chân dần dần đi vào, nghĩ thầm nếu con Rồng xấu xa kia nhất định phải cho mình, cô, cô cũng có thể cố gắng chấp nhận.

Nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu dễ dàng như vậy!

Kết quả tiếng bước chân ngừng lại một hồi lâu, trước mặt không có chút động tĩnh gì.

Sao lại thế này?

Hách Liên Kiều nhịn không được lặng lẽ mở một con mắt, sau đó liền đối mặt với đôi mắt mỉm cười của Cố Đình Vân.

Cô lập tức vô cùng ảo não: lại bị lừa!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phò của cô, Cố Đình Vân cười đưa kẹo sữa trong tay qua: "Cho em."

Vẻ mặt công chúa nhỏ ngạo kiều nói: "Cho dù em cầm kẹo sữa, em cũng sẽ không tha thứ cho anh."

Cố Đình Vân nghe còn tưởng rằng việc cô nhắc là chuyện mình nói cô béo, nên gật gật đầu: "Ừ."

Lúc này Hách Liên Kiều mới nhảy ra từ phía sau cửa, vui mừng ôm một túi kẹo sữa vào trong ngực: "Không được hối hận, hối hận sẽ là chó con!"

Cậu ấm nhà họ Cố ăn kẹo sữa nhiều đến mức chán ngán không chút do dự nói: "Không hối hận."



Giang Mạn Vân cũng đi tới, nhìn đứa bé phấn điêu ngọc mài lập tức yêu thích không chịu nổi: "Đứa bé này thật xinh đẹp!"

Hách Liên Kiều thay một thân áo bọc đỏ thẫm, làm làn da trắng như tuyết càng thêm trắng sáng, nhìn còn xinh đẹp lấy lòng hơn tiểu tiên đồng ngồi trên bức tranh Quan Âm năm nay.

Thật sự rất muốn ôm về nhà nuôi!

Mã Tú Liên vừa nhìn thấy túi kẹo sữa này đã biết chắc chắn không rẻ, nhưng cũng không để cho cháu gái nhỏ trả lại, chỉ nói với Giang Mạn Vân: "Kẹo này quá đắt, chúng ta không thể lấy không, bao nhiêu tiền chúng ta mua."

Giang Mạn Vân dịu dàng cười: "Không có bao nhiêu, coi như là quà gặp mặt cho đứa nhỏ."

Mã Tú Liên tất nhiên là không tin, ngay cả kẹo hoa quả của hợp tác xã Cung - Tiêu cũng phải một đồng một cân, đừng nói loại kẹo sữa vừa nhìn đã biết cao cấp này.

"Không được, chúng ta không thể chiếm tiện nghi của cháu nhiều như vậy, bác đi lấy tiền."

Nói xong lập tức xoay người vào trong phòng lấy tiền.

Mà giờ phút này, Hách Liên Kiều đang đối diện với con thỏ trắng lớn trong bao bì đóng gói chặt chẽ lại không thể mở được: "Sao lại không mở được!"

Cố Đình Vân lập tức chủ động tiếp nhận: "Đưa anh."

Cậu tìm được lỗ nhỏ mở rồi dùng sức kéo ra, lộ ra kẹo sữa chứa đầy bên trong.

Thấy thế Hách Liên Kiều theo thói quen nói một câu: "Anh thật lợi hại nha!"