Chương 49: Tằm Cưng

Sau đó không đợi bà cự tuyệt, lại tiếp tục nói: "Bác nghe cháu nói xong, sau này cháu sẽ thường xuyên chạy đến trấn, ban ngày có thể không có nhiều thời gian chăm sóc Đình Vân, bác xem ban ngày có thể gửi Đình Vân ở trong nhà bác chơi đùa với bé ngoan không? Đương nhiên, đến giờ ăn, cha nó sẽ trở lại đón."

Cố Đình Vân nghe xong lập tức nhìn về phía Mã Tú Liên, trong mắt có vẻ chờ mong rõ ràng.

Mã Tú Liên cũng nhìn cậu một cái, hơi suy tư một lát rồi gật gật đầu: "Được! Đồng chí Giang cứ việc đưa con tới đây, vừa hay ngày thường bé ngoan cũng chỉ chơi một mình."

Bà cũng không thể khách sáo giả nói ở nhà mình ăn cơm gì đó, dù sao thời buổi này nhà ai cũng không dư dả.

Giang Mạn Vân cũng quý sự thật thà của bà, vì thế ôn nhu cười nói: "Cám ơn bác gái! Đúng lúc cháu phải đi lên trấn một chuyến, Đình Vân phiền bác gái."

Mã Tú Liên sảng khoái nói: "Cái này có phiền toái gì đâu! Cháu mau đi làm việc chính đi, đừng chậm trễ."

Bà cũng rất thích đứa bé trai trắng nõn tuấn khí này, nhìn đã thấy nhã nhặn, chắc chắn sẽ không khi dễ bé ngoan nhà bà.

Giang Mạn Vân nghiêm túc dặn dò con trai mình: "Không được nghịch ngợm gây sự, biết không?"

Tuy rằng cô ấy biết con trai nhà mình từ trước đến nay hiểu chuyện, sẽ không làm phiền người lớn, nhưng quy tắc bên ngoài vẫn cần làm.

Cố Đình Vân lạnh lùng gật đầu: "Biết ạ."

Nhìn mẹ cậu đi rồi, Cố Đình Vân lễ phép nhìn Mã Tú Liên hỏi: "Bà nội Trần, cháu có thể vào bên trong không?"

Mã Tú Liên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bé trai lễ phép như vậy, lập tức vui vẻ nói: "Đương nhiên có thể, đi vào chơi đi."



"Cảm ơn bà nội Trần."

Nói cảm ơn xong, Cố Đình Vân vừa vén rèm cửa đi vào thì đối diện ngay với tầm mắt Hách Liên Kiều vừa mới vươn đầu nhỏ ra hít thở không khí.

Hai người mắt to trợn nhỏ một lát, Hách Liên Kiều "ô ô" một tiếng, lại vội vàng rụt đầu trở lại trong chăn.

Cố Đình Vân thấy cô quấn mình như tằm cưng, lập tức bước nhanh đến bên giường nói: "Bảo bối ngoan mau đi ra, như vậy em sẽ ngạt thở."

Cậu vừa mới nhìn thấy mặt con rùa nhỏ đã nghẹn đến đỏ.

Chăn truyền đến tiếng mềm mại ồm ồm nói: "Anh đừng hòng lừa em ra ngoài!"

Cô sẽ không bị lừa!

Cố Đình Vân khuyên bảo không có kết quả thì định đi vén chăn lên.

Nhưng sức của Hách Liên Kiều rất lớn, trong lúc nhất thời, hai người lại giằng co không dứt.

“Không đi ra ngoài, sẽ không đi ra ngoài!”

Công chúa nhỏ lần đầu tiên đạt được thắng lợi nên trong lòng quá mức đắc ý, vì vậy đã xem nhẹ sức chiến đấu đến không bình thường của con Rồng xấu xa kia.

Cố Đình Vân có chút sốt ruột nhíu mày, tầm mắt sau khi đảo qua kẹo sữa thỏ trắng trên tủ quần áo trong lòng sinh ra một kế: "Bé ngoan, em đi ra anh sẽ cho em sô cô la ăn."

Hách Liên Kiều hừ hừ: "Em mới không ăn đồ của anh!"



Hơn nữa sô cô la là thứ gì, nghe tên đã biết không ngon.

Cố Đình Vân giải thích: "Sô cô la còn ngon hơn kẹo sữa thỏ trắng nhiều."

Hách Liên Kiều theo bản năng nuốt nước miếng: "Thật sao?"

Nghe ra giọng điệu dao động của cô, Cố Đình Vân tiếp tục dụ dỗ nói: "Thật đấy! Hơn nữa trong nhà anh còn có thịt bò khô với thịt bò đóng hộp, em đi ra sẽ cho em ăn."

Mặc dù Hách Liên Kiều không biết sôcôla, nhưng cô biết thịt bò.

Sau khi đến thế giới này, cô chưa được ăn thịt bò một lần nào bởi vì bò của công xã đều được nuôi để làm việc, không thể gϊếŧ thịt.

Đột nhiên cô thèm ăn thịt cực kỳ.

Thế là Cố Đình Vân nhìn thấy tằm cưng trên giường nhúc nhích.

Động nha động nha, một lát sau, một bàn tay nhỏ bé thịt thịt vươn ra từ trong chăn, cùng với tiếng sữa nhỏ mềm mại: "Đưa đây."

Cố Đình Vân nắm lấy tay thịt nhỏ của cô, sau đó động tác cực nhanh bắt đầu mở chăn.

Công chúa nhỏ bị lừa bi phẫn vạn phần quát: "Lăng Thẩm Uyên anh đại lừa đảo!"

Động tác mở chăn của Cố Đình Vân dừng lại: "Lăng Thẩm Uyên là ai?"